Bất Diệt Thần Vương

Chương 1273: Lòng mang thương sinh




- Cẩm Tú Sơn Hà Đồ đã tính là gì? Chỉ bằng một câu này, liền thắng qua hết thảy!

- Lòng mang thiên hạ, lòng mang thương sinh, vì hướng Thánh chứng tuyệt học, vì vạn thế mỡ thái bình. Câu này vừa ra, ai còn đám nói Vương Khả chỉ biết vỗ mông ngựa, ai đám?

- Vương Khả là mẫu mực của người đọc sách chúng ta!

- Không sai, nếu kinh thế đại tài như Vương Khả mà không thể trúng liền tứ nguyên, vậy thì khoa cử này còn gì là uy tín, còn gì là công bằng?

- Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng Thánh chứng tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình! Sau này đây sẽ là mục tiêu cả đời của ta!

- Không sai, cả ta nữa!

Chỉ bằng mấy câu nói đó của Vương Khả, nháy mắt, đám người đọc sách bên ngoài quảng trường văn miếu lập tức sôi trào.

Mấy câu nói này hệt như có ma lực, cấp tốc truyền nhiễm trong đám đông người đọc sách, kẻ trước người sau đều bị lời lẽ trong đó chấn động.

Thoáng chốc, đám người đọc sách tập thể ngây dại, hai mắt trợn tròn nhìn Trương Chính Đạo và đám lão binh.

- Đây là... lên cơn tập thể?

Mộ Dung Lão Cẩu tròn mắt nói.

- Ta cũng không biết, chỉ có mấy câu mà thôi, đến nỗi vậy ư?

Trương Chính Đạo cũng tròn mắt nói.

Đám lão binh càng không cách nào hiểu được tại sao đám người đọc sách lại đột nhiên phấn khích đến vậy.

Thiện Thần Đô, phủ đệ Tam thái tử!

Tam thái tử ngồi trên bảo tọa, sắc mặt âm trầm uống lấy nước trà, tròng mắt đỏ bừng, càng nghĩ càng giận. Đứng trước mặt hắn là hai thân ảnh, một người là hình bộ thượng thư Tào Hùng, người thứ hai là một kẻ mặc áo đen.

- Tam thái tử, thi từ ca phú cũng là điểm mạnh của ngài, lúc ở khảo trường, ngài nhất định có thể quá quan, tại sao lại vứt bút không viết?

Tào Hùng nhíu mày khó hiểu nói.

- Viết? Viết thế nào được nữa? Dù có viết, ta cùng lắm chỉ là số hai, số hai thì có tác dụng mẹ gì? Ta muốn số một!

Tam thái tử trừng mắt nói.

- Tam thái tử bỏ thi, chính là tiện nghi người khác!

Hắc bào nhân thở dài nói.

- Giải Binh Giáp, ngươi đến chỗ ta còn phải bọc lấy áo bào đen?

Tam thái tử trừng mắt nói.

Người áo đen không phải ai khác, chính là một trong những khảo quan, trước đó từng giúp Tây Môn Tĩnh gian lận, kết quả lại tiện nghi Vương Khả, binh bộ thượng thư Giải Binh Giáp.

- Tam thái tử, ngài cũng biết rồi đấy, chuyện ta âm thầm nương nhờ ngài, rốt cuộc không thể lộ ra ngoài sáng được!

Giải Binh Giáp cười khổ nói.

Bành!

Tam thái tử vung quyền nện lên mặt bàn.

- Vương Khả đáng chết, Vương Khả đáng chết! Vốn là, ta đã lên kế hoạch xong xuôi, lấy khoa cử chứng minh năng lực với phụ hoàng, hi vọng phụ hoàng có thể giao nơi đó cho ta đi quản lý, vì khoa cử lần này, ta chuẩn bị biết bao công sức, cuối cùng, hết thảy đều tiện nghi Vương Khải!

Tam thái tử tức giận nói.

- Thời vậy, mệnh vậy. Tam thái tử, dù ta có sớm đưa khảo đề cho ngài cũng vô dụng, cái tên Vương Khả này quá tà dị, người này sợ rằng ép không được!

Giải Binh Giáp đắng chát nói.

Trường đầu tiên, trường thứ hai, chuyện Vương Khả ăn gian, Giải Binh Giáp không dám nói, bởi vì lúc đến trường thứ ba, Vương Khả đã chứng minh tài hoa, vì phòng ngừa ngoài ý, Giải Binh Giáp còn tra lại “Phá Trận Tử” và “Mãn Giang Hồng” một lần, đáng tiếc, đều không tin tức, chứng tỏ khả năng thật là do Vương Khả viết ra. Giờ nói Vương Khả gian lận e là ai cũng không tin.

- Có gì mà ép không được? Không công kích được thành tích Vương Khả, chúng ta có thể công kích nhân phẩm Vương Khả, bài “Tụng Thiện Hoàng” kia, trọn cả thiên văn chương đều là câu từ a dua nịnh hót, loại người chỉ biết vỗ mông ngựa như thế, nếu để hắn làm quan, nhất định là tai nạn cho Đại Thiện!

Tào Hùng ở bên nói.

- Hả?

Hai người đồng loạt nhìn sang Tào Hùng.

- Tam thái tử, chúng ta phái người đi ra tuyên truyền, lấy “Tụng Thiện Hoàng” làm bia ngắm, công kích nhân phẩm Vương Khả, khiến hắn thanh danh lang tạ, khiến hắn không mặt mũi nào đặt chân ở Đại Thiện hoàng triều!

Tào Hùng quay sang Tam thái tử nói.

Tam thái tử khẽ híp mắt:

- Không sai, dù tạm thời không giết chết được Vương Khả, ta cũng phải khiến hắn không cách nào tiếp tục ở lại Đại Thiện!

Trước kia hắn ở Thập Vạn Đại Sơn, ta không quản hắn, hắn lại nhất định phải đến tìm U Nguyệt! Hắn nghĩ mang đi U Nguyệt, đáng chết! Tào Hùng, việc này giao cho ngươi, có thể bôi nhọ Vương Khả được đến đâu, ngươi bôi nhọ cho ta đến đây. Ta muốn tất cả mọi người đều ghét bỏ Vương Khả, ta muốn khiến hắn không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại Đại Thiện hoàng triều!

- Vâng! T¡ chức đi làm ngay, cam đoan trước lúc thi đình liền khiến Vương Khả thanh danh lang tạ!

Tào Hùng ứng tiếng nói.

- Tốt Tam thái tử hài lòng gật đầu.

- Giải Binh Giáp, người của ngươi... !

Tam thái tử vừa nói vừa quay sang nhìn Giải Binh Giáp.

- Tam thái tử, xin lỗi, ta không thể giúp ngươi đi công kích nhân phẩm Vương Khả. Ngươi cũng biết, thân phận ta đặc thù, không thể công khai ra mặt giúp ngươi, một khi đứng ra giúp ngươi, thừa tướng nhất định sẽ biết!

Giải Binh Giáp lập tức cúi đầu nói.

- Không cần, người của ta đã đủ khiến Vương Khả thanh danh quét đất!

Tào Hùng tự tin nói.

Thiện Thần Đô, trên một tửu lâu!

Tam thái tử, Tào Hùng lặng lẽ đi tới, đứng ở trên lầu, nhìn xuống đám đông người đọc sách đang cao đàm khoát luận bên dưới.

- Tam thái tử, ta thực sự đã tận lực, nhưng mà, vô dụng! Đám kia thư sinh đều lên cơn hết cả! Bịa đặt Vương Khả, bịa không suy suyễn gì cải Tào Hùng vẻ mặt khóc tang nói.

- Lên cơn cái gì? Tào Hùng, ta thấy giờ ngươi càng lúc càng không được việc!

Tam thái tử trầm giọng nói.

- Tam thái tử, chính ngài nhìn!

Tào Hùng cười khổ nói.

Chỉ thấy, Tào Hùng đánh mắt cho một tên thuộc hạ bên dưới, tên thuộc hạ kia liền giả bộ như là một người đọc sách bình thường nghị luận với đám đông xung quanh.

- Các ngươi xem, thông thiên “Tụng Thiện Hoàng” của Vương Khả đều là ngôn từ a dua nịnh hót, đúng là mất mặt người đọc sách như chúng ta. Khí tiết người đọc sách chúng ta đều bị Vương Khả ném sạch, loại người như thế mà đi ra làm quan, Đại Thiện ta nguy rồi, khi ấy trên dưới Đại Thiện đều là hạng người nịnh bợ cặn bã bại hoại!