Bất Diệt Thần Vương

Chương 1270: Hai ngày đủ không?




- Vâng!

Giải Binh Giáp là người đầu tiên chạy tới.

- Ai, ngươi chờ chút, ta còn chưa kí tên!

Vương Khả lập tức kêu lên.

Song lúc này Giải Binh Giáp cũng mặc kệ, ký hay không ký đều không sao cả, ai còn không biết là ngươi viết, ta chỉ là muốn xem xem, có phải ngươi đạo văn của người khác không thôi.

- Phá Trận Tửt Tuý lý khiêu đăng khán kiếm, Mộng hồi xuy giốc liên doanh.

Bát bách lý phân huy hạ chá, Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh, Sa trường thu điểm binh.

Mã tác Đích Lư phi khoái, Cung như tích lịch huyền kinh.

Liễu khước quân vương thiên hạ sự, Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh, Khả liên bạch phát sinh!

(Say khướt khêu đèn ngắm kiếm Mộng về còi rúc liên thanh Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ Khúc quân ca bi tráng cử hành Sa trường thu điểm binh Ngựa tựa Đích Lư lao vút Cung như sấm sét đùng đoành Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn Để ngàn thu chói lọi thanh danh - Tiếc thay! Tóc trắng nhanh!)

Giải Binh Giáp lớn tiếng ngâm nga.

Vài câu thi từ ngắn ngủi, nháy mắt liền khiến chúng nhân tĩnh lặng. Ý tứ trong từ phẩm này hệt như hình ảnh hiện ra trong Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, viết ra tiếng lòng của vô số tướng sĩ.

Ngay cả đám mù chữ Chiến Thần Điện, lúc này cũng đều như đột nhiên tìm được cộng minh, linh hồn bất giác run rẩy, huống hồ là binh bộ thượng thư Giải Binh Giáp nổi tiếng với tài văn chương?

Riêng câu cuối cùng “Tiếc thay! Tóc trắng nhanh!” càng là mang đến cảm giác như muốn về lại chiến trường, sợ rằng không kịp.

Văn từ này vừa ra, chúng thí sinh ồ lên một mảnh, mẹ nó, chớp mắt liền có thể nghĩ ra được thi từ như thế? Không có được trả nghiệm quân ngũ đủ nhiều, làm sao có thể viết ra? Ngươi viết ra rồi, chúng ta biết phải làm sao?

Thời khắc này, đám khảo quan cũng đều không khỏi kinh thán.

Chỉ có Tây Môn Thuận Thủy là hai hàng chân mày nhíu lại thành hình chữ xuyên. Cái này.... cái này... không hợp lý chút nào!

- Vương Khả, thiên “Phá Trận Tử” này là do ngươi viết?

Tây Môn Thuận Thủy sắc mặt khó coi nói.

Tây Môn Thuận Thủy cũng tính là đọc đủ thứ thi thư, nếu có thi từ ở đẳng cấp cỡ này truyền ra, hẳn sớm đã truyền khắp thiên hạ, nhưng chính bởi vì trong đầu không có ký ức về thiên văn chương này mới càng khiến hắn nghi hoặc.

Không phải Vương Khả dựa vào gian lận mới được văn miếu ban cho Cẩm Tú Sơn Hà Đồ ư? Sao lại, sao lại viết ra được một thiên thế này? Là do ai viết? Không đúng!

- Thừa tướng, ngươi có ý gì? Ngươi chính là chủ khảo, sao ngay từ đầu lại đã vu khống Vương Khả?

Mộ Dung Lão Cầấu lập tức nhảy ra chất vấn.

- Không sai, đám quan văn các ngươi nhắm đến Chiến Thần Điện chúng ta, rốt cuộc là có ý gì? Tổng cộng mới mấy trường khảo thí, các ngươi lại liên tục làm khó, đây là đang khinh thường Chiến Thần Điện ta không người?

- Đúng vậy, đề mục là do ngươi ra, Vương Khả viết xong văn chương, ngươi liền chạy ra chất nghi, như thế khoa cử Đại Thiện ta còn có công bằng liêm chính gì nữa?

Đám lão binh dồn dập kêu lên.

Cẩm Tú Sơn Hà Đồ đều đi ra, thi từ Vương Khả như thế, nhất định lại là số một, Chiến Thần không có, Vương Khả lại làm nở mày nở mặt cho Chiến Thần Điện, chúng ta đã nói sẽ chống lưng cho Vương Khả, tự nhiên liền phải đứng ra.

- Không phải, chỉ là bản quan cảm thấy, tác giả của văn chương cỡ này nhất định phải là một vị lão tướng, một vị lão tướng cả đời gắn liền với chiến trận mới có thể viết ra được!

Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.

Chúng khảo quan dồn dập gật đầu tán đồng, không có lịch duyệt nhất định, không có đầy đủ trải nghiệm, làm sao có thể viết ra được văn chương chiến trận cố này? Từng câu từng chữ trong đó đều là kiếp sống quân nhân a!

- Thừa tướng, ngươi đây là đang lựa xương trong trứng gà, Vương Khả viết ngay tại trường, làm sao có thể là giả được? Chẳng lẽ Vương Khả vẫn tiếp tục chép của Vương Hữu Lễ?

Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.

Tây Môn Thuận Thủy:

Eš yasl Đám lão binh du côn các ngươi thì biết cái gì! Thi từ khác với văn chương, phải xuất phát từ nội tâm, trong đó mang theo sắc thái cá nhân mãnh liệt, trước nay Vương Khả chưa từng đặt chân qua chiến trường, làm sao viết ra được sự tang thương của một lão binh?

- Thừa tướng nói không sai, ta còn chưa ký tên thì đã bị binh bộ thượng thư đoạt đi, đưa lại đây, để ta ký tên!

Vương Khả nói.

Giải Binh Giáp nghi hoặc đưa trả bài thi.

Chỉ thấy, Vương Khả ký xuống ba chữ “Tân Khí Tật”.

- Tân Khí Tật?

Giải Binh Giáp tròn mắt.

- Đúng rồi, thiên văn chương này không phải do ta viết, là Tân Khí Tật viết, từ lúc mười tuổi ta đã học thuộc nó!

Vương Khả giải thích nói.

- Tân Khí Tật là ai?

Giải Binh Giáp nhíu mày hồi.

- Thiên hạ này tìm không được Tân Khí Tật, không phải cùng một thế giới, cũng không phải cùng một thời đại!

Vương Khả giải thích nói.

Chúng nhân ngơ ngác nhìn Vương Khả, toàn trường đột nhiên lặng ngắt như tờ. Tân Khí Tật là một người không tồn tại? Vậy ngươi còn ký tên Tân Khí Tật làm gì?

- Vương Khả, ngươi cố ý đúng không? Ngươi đang biến tướng châm chọc khảo quan?

Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.

- Không phải, ta nói là sự thật, không tin, ta viết mấy thiên nữa cho các ngươi xem! Lại đây, mài mực cho ta!

Vương Khả nói với Giải Binh Giáp.

Giải Binh Giáp mờ mịt nhìn Vương Khả.

Vương Khả lần nữa viết xuống một thiên. Giải Binh Giáp cũng lại lần nữa ngâm nga.

Mãn Giang Hồng!

Nộ phát xung quan, Bằng lan xứ, Tiêu tiêu vũ yết.

Đài vọng nhãn, Ngưỡõng thiên trường khiếu, Tráng hoài khích liệt.

Tam thập công danh trần dữ thổ, Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.

Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, Không bi thiết.

Tĩnh Khang sỉ, Do vị tuyết.

Thần tử hận, Hà thời diệt!

Giá trường xa, Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.

Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục, Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.

Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, Triều thiên khuyết.

(Tóc dựng mái đầu, Lan can đứng tựa, Trận mưa vừa dứt.

Ngóng trời xa, Uất hận kêu dài.

Hùng tâm khích liệt, Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.

Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu, Ích gì rên xiết.

Mối nhục Tĩnh Khang, Chưa gội hết.

Hận thù này, Bao giờ mới diệt.

Cưỡi cỗ binh xa, Dẫm Hạ Lan nát bét.

Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ, Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.

Rồi đây dành lại cả giang san, Về chầu cửa khuyết.)