Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Thi từ ca phú?
Vương Khả cũng không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Tây Môn Thuận Thủy liếc mắt nhìn Vương Khả một cái, sau đó liền không để ý nữa, Vương Khả hai lần gian lận, Tây Môn Thuận Thủy tra được, nhưng lại không thể vạch trần ngay trước mặt mọi người, trong lòng rất là đành chịu.
Không phải Tây Môn Thuận Thủy cố ý nhắm đến Vương Khả, mà là khoa cử đại khảo là đại lễ tuyển chọn nhân tài, bản thân là chủ khảo, nhất định phải bảo trì công chính, trước mắt Vương Khả đã hai lần quang minh chính đại gian lận, nào có công chính đáng nói? Vì không để sự kiện Vương Khả biến thành scanda! của Đại Thiện hoàng triều, như vậy tên Vương Khả này nhất định phải bị lập tức quét xuống, bằng không, mặc cho Vương Khả tầng tầng trót lọt, khoa cử Đại Thiện nào còn mặt mũi tồn tại?
Thi từ ca phú có được sắc thái chủ quan cực kỳ mãnh liệt, đến lúc đó quét xuống Vương Khả, không phải chỉ bằng một câu nói của mình là xong?
Hơn nữa, căn cứ điều tra, Vương Khả căn bản không có tài văn chương, cũng chưa từng viết qua thi từ ca phú, hắn làm sao viết ra được câu chữ hay ho?
Không uổng tối qua mình vắt óc suy nghĩ suốt một đêm, lâm thời sửa đề, lần này nhất định phải quét xuống Vương Khả.
- Không sai, thi từ ca phú, yêu cầu phải có ý tứ sâu xa! Chủ đề lần này là “Nỗi khổ tướng sĩ trong trận chiến chính ma” !
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng quát.
- Nói cách khác, thi từ ca phú làm văn thể, viết về đề tài chiến tranh, biên tái, gian khổ của tướng sĩ?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
- Không sai! Các vị thí sinh bắt đầu làm bài, thu quyển trước lúc mặt trời lặn!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng quát.
- Vâng!
Đám thí sinh đồng thanh ứng tiếng.
Vương Khả lại sắc mặt cổ quái lầm nhẩm nói:
- Cái này, cái này, cái này.... Phải chăng sau màn đang có một bàn tay vô hình thúc đẩy, nhất định phải muốn nhấc ta lên vị trí trạng nguyên? Chép thơ? Ta ngồi mòn ghế nhà trường suốt chín năm nghĩa vụ giáo dục, giờ ngữ văn đều chép đến đau cả tay! Giờ ngươi cứ phải giúp ta được đến vị trí số một, cái này, cái này... ta ngại lắm!
Quảng trường văn miếu! Trường thi thứ ba!
Hiện trường có vẻ rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía Vương Khả.
Vì hai lần khảo thí trước đây biểu hiện của Vương Khả thực sự quá mức chói mắt, chói mắt đến nỗi có thể đương trường châm chọc tất cả giám khảo, lại vẫn được đến vị trí thứ nhất! Trường thứ ba này lại là so đấu thi từ ca phú, như vậy chẳng phải càng khiến Vương Khả như cá gặp nước?
Đám chiến tướng Chiến Thần Điện cười đắc ý, ruốt cuộc Vương Khả có thể viết ra “Tụng Thiện Hoàng” viết thi từ ca phú chắc sẽ không thành vấn để?
Các thí sinh liếc nhìn Vương Khả.
Các khảo quan cũng nhìn chằm chằm Vương Khả, thậm chí có khảo quan còn rất là thức thời, lo lắng Vương Khả lại nhấc tay muốn trà, thế là chủ động đưa đến một chén trà xanh cho Vương Khả.
Chỉ có Tây Môn Thuận Thủy là hờ hững nâng chén trà lên, ở trong lòng Tây Môn Thuận Thủy, hai trường khảo thí trước đó Vương Khả đều ăn gian, trường thứ ba này chính là muốn vạch trần quét hắn xuống, đồng thời miễn cho có người nói hắn thiên vị, nghĩ đến đây, Tây Môn Thuận Thủy không khỏi mãn ý nhấp một ngụm trà.
- Tên Vương Khả kia động bút? Thừa tướng!
Ổ bên, binh bộ thượng thư Giải Binh Giáp nghi hoặc nói.
Bí mật chuyện Vương Khả gian lận, Giải Binh Giáp cũng biết, đồng thời cũng âm thầm tán thưởng thủ đoạn của thừa tướng, chỉ bằng đề mục liền nhẹ nhàng khiến Vương Khả lộ ra nguyên hình, thừa tướng đúng là cao tay, lần này Vương Khả đi đứt.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người đang trầm tư suy ngẫm đề mục, Vương Khả lại bất ngờ thành là người đầu tiên đặt bút.
- Không sao, cứ để hắn viết? Cuối cùng mất mặt vẫn là hắn thôi!
Tây Môn Thuận Thủy lộ ra ý cười khinh thường, lần nữa nhấp một ngụm trà.
- Văn khí? Văn khí nặng quá!
Giải Binh Giáp cả kinh kêu lên.
- Ai?
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc nói.
- Vương Khả! Thừa tướng, ngươi xem, dưới ngòi bút Vương Khả toát ra văn khí, tung trào cả ra! Hình như cẩm tú? Cái này, cái này... không thể nào!
Giải Binh Giáp kinh ngạc nói.
Chén trà trong tay Tây Môn Thuận Thủy cứng lại giữa trời, mắt trợn tròn nhìn Vương Khả.
Chỉ thấy, đỉnh đầu Vương Khả ngưng kết khí thể như cẩm tú (gấm vóc), càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, dần dần hình thành nên một mảnh Cẩm Tú Sơn Hà Đồ.
Trong Cẩm Tú Sơn Hà Đồ đó, có vô số đao quang kiếm ảnh, vô số tướng sĩ chém giết, thậm chí có cả quân vương ngồi ở trên cao, chúng tướng sĩ vì quân vương mà chinh chiến sa trường, cuối cùng xuất hiện một lão tướng đầu tóc bạc trắng ngồi bên ngọn đèn thở dài hồi lâu.
- Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, ha ha, ta biết ngay mà, Vương Khả mà ta dạy ra chắc chắn sẽ không khiến ta thất vọng!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt kinh hỉ nói.
- Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi không muốn mặt, Vương Khả là do ngươi dạy chắc?
Đám lão binh mắng.
- Thừa tướng, tại sao Vương Khả lại viết ra được một thiên Cẩm Tú Sơn Hà Đồ?
Giải Binh Giáp kinh ngạc nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
Tây Môn Thuận Thủy tròn mắt nhìn ngược lại Giải Binh Giáp. Ta... ta cũng đâu biết, ta còn đặc ý nhắm vào hắn, sao hắn vẫn viết ra được? Chẳng lẽ là Vương Hữu Lễ đang giúp?
- Thừa tướng, không lẽ tình báo của ngươi có sai lầm?
Giải Binh Giáp nghi hoặc nói.
Vương Khả tụng ra thiên tụng Thiện Hoàng là xuất từ tay Vương Hữu Lễ, nhưng còn thiên thứ hai này thì sao? Ngươi vừa mới ra đề mục, hắn làm sao giổ trò được? Vương Khả không cần nghĩ ngợi liền viết ra, đây là ai đang giúp hắn?
Tây Môn Thuận Thủy cũng trừng mắt nhìn Vương Khả nơi xa, không lý nào, thám tử của ta không khả năng sai lầm được.
- Xong rồi!
Chẳng mấy chốc Vương Khả liền đã thả bút lông xuống.
Một hơi liền xong, nháy mắt đã hoàn thành, khiến vô số thí sinh chung quanh nhìn mà không khỏi tròn mắt, không thể nào, không thể nào? Ngươi đều không suy nghĩ đề mục, ngươi còn chưa uống trà, lại đã viết xong?
- Niệm đi ra! Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Thi từ rất ngắn gọn, niệm đi ra sẽ không mất quá nhiều thời gian, lúc này bởi quá mức kinh ngạc cho nên Tây Môn Thuận Thủy mới làm ra hành vi đường đột như thế. Chẳng qua, giờ chẳng ai phản bác cả, rốt cuộc, Vương Khả hoàn thành bài thi quá nhanh.