- Hả, không có lý do, ta hoa mắt sao?
Vương Khả kinh ngạc nhìn trang giấy.
Bản thân không chấm mực à? Tại sao không thấy chữ?
Mười hai chữ biến mất, nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện, chỉ thấy, chữ bên trên bài thi biến thành 'vị trí Âm Sơn ở nơi giao giới của hai đại thiện ác hoàng triều'.
Vương Khả dụi dụi con mắt, con mẹ nó, hôm nay ta sinh ra ảo giác sao? Rõ ràng ta viết không phải những chữ này, tại sao lại trở thành những chữ khác? Kỳ quái?
Vương Khả lập tức nhấc tay lần thứ hai.
Giám khảo ở xung quanh, người của Chiến Thần Điện đều nhìn lại, chỉ thấy một vị quan giám khảo nhanh chóng bưng một ly trà tới cho Vương Khả, lần này không cần Vương Khả mở miệng.
- Vương Khả, trà của ngươi!
Vị quan giám khảo kia đưa trà xong liền muốn rời khỏi.
- Không đúng, ta không cần trà, cái bút mực giấy nghiên này có vấn đề, ngươi xem, chữ do ta viết và chữ trên giấy không giống nhau!
Vương Khả nói vớivị quan giám khảo kia.
Quan giám khảo sầm mặt lại, quay đầu đi chỗ khác. Ngươi đang đùa giỡn ta sao? Chữ trên giấy này chính là ngươi viết, còn không giống nhau? Ngươi lại muốn chơi trò gì vậy?
- Vương Khả, giờ phút này thừa tướng, chúng giám khảo và tất cả mọi người Chiến Thần Điện đang nhìn, xin yên lặng làm bài, đùng quấy rây các thí sinh khác!
Vị quan giám khảo kia trầm giọng nói.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ:
- Thế nhưng cái bút mực giấy nghiên này có vấn đề... !
- Tất cả mọi người đều như nhau, ngươi đừng nói nữa!
Vị quan giám khảo kia trả lời.
- Híc, tất cả mọi người giống nhau sao?
Vương Khả sững sờ, lập tức thu hồi lời sắp đến miệng.
Quan giám khảo rời đi, Vương Khả tiếp tục tò mò viết lên bài thi.
Vương Khả viết, viết rất nhiều, nhưng mỗi một chữ viết ra đều đột nhiên biến mất, tiếp theo trên bài thi lại xuất hiện chữ không giống trước.
- Con mẹ nó, mỗi người đều như thế sao? Bài thi thứ hai chính là biểu diễn pháp thuật ư? Cái này căn bản không phải do ta viết, những chữ thô tục do ta viết đi đầu rồi? Những lời mắng người do ta viết đâu? Một cái cũng không thấy? Bài thi này còn có tính năng tự động che đậy sao?
Vương Khả giương mắt nhìn bài thi.
Thế nhưng sau khi viết viết, Vương Khả lại phát hiện ra chuyện không hợp lý, bởi vì, chữ viết bên trên bài thi đang chậm rãi hiện ra một bức quân đồ to lớn, giống như đang bài binh bố trận giải thích ưu khuyết điểm và thời cơ xuất hiện của Âm Sơn Chi Chiến.
Vương Khả lộ vẻ cổ quái, tiếp tục viết, từ từ, cả bài thi liền viết đầy, quan trọng là bài thi này, trừ tên tuổi và số khảo chứng tự viết ra, còn cái khác toàn bộ biến mất.
- Đây là gian lận khoa cử ở thế giới tu tiên sao?
Lông mày Vương Khả nhíu lại, rốt cuộc hiểu đây là chuyện gì xảy Ta.
Vương Khả không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía đám người Mộ Dung Lão Cấu ở nơi xa.
- Chiến Thần Điện thật đúng là thần thông quảng đại, không giờ gian lận cũng có thể gian lận đến cuộc thi của quan văn? Xem ra, ta vẫn khinh thường năng lực của Chiến Thần Điện rồi, là đám người Mộ Dung Lão Cẩu giúp ta ăn gian sao?
Vương Khả nhíu mày, kinh ngạc nhìn về nơi xa.
Trên khán đài, Mộ Dung Lão Cấu chụp lấy cái mũi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía trường thi:
- Cái về mặt kia của Vương Khả là gì? Tại sao nhìn chúng ta lại lộ ra vẻ kinh ngạc?
- Ta cũng không biết!
Đám lão binh cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Giờ phút này, toàn trường đều lặng ngắt.
Chỉ có Tây Môn Tĩnh ở bàn kiểm tra số sáu bảy tám là sắc mặt khó coi.
- Giải đại ca làm gì vậy? Không phải hắn đã đồng ý với ta, lúc khoa khảo sẽ giúp ta sao? Ta đã thi đậu bài thi đầu tiên, bài thi thứ hai này là Binh Bộ ra đề, Giải đại ca, ngươi phải giúp ta chứ, tại sao ta không thấy dấu vết ngươi giúp ta vậy?
Giờ phút này Tây Môn Tĩnh buồn bực không thôi.
Tây Môn Tĩnh nhìn về phía Giải Binh Giáp ở nơi xa.
Đột nhiên Giải Binh Giáp biến sắc, trong lòng không ngừng oán trách:
- Tây Môn Tĩnh, ngươi chỉ có chút thông minh đó sao? Ngươi nhìn ta làm gì? Ngộ nhỡ bị người phát hiện ta giúp ngươi gian lận, thì phải làm sao? Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ngươi bị bệnh à!
Giải Binh Giáp mắng Tây Môn Tĩnh trong lòng, quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Tây Môn Tĩnh, lo lắng có người phát hiện lần này mình giúp Tây Môn Tĩnh gian lận.
Tây Môn Tĩnh cũng mắng Giải Binh Giáp trong lòng. Mẹ kiếp, ngươi đã đồng ý giúp ta, hiện tại lại không giúp ta, nếu ngươi muốn thì lúc đầu đừng đồng ý với ta, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, bây giờ phải làm sao? Ta không biết viết hành quân sách!
Giải Binh Giáp không để ý tới Tây Môn Tĩnh, giờ phút này Tây Môn Tĩnh cũng không dám chất vấn, chỉ có thể buồn bực làm bài.
Thí sinh toàn trường đều đang dụng tâm làm bài. Cả đám vắt hết óc suy nghĩ đến hành quân sách.
Giờ phút này, chỉ có Vương Khả là rơi vào một bầu không khí quái đị, nhìn bản hành quân sách tự viết không phải do mình viết này, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
- Chiến Thần Điện giúp ta ăn gian nhất thời, không gian lận được một đời, cái này đối với ta không có chỗ tốt, trở về bị phát hiện, nháo đến chỗ U Nguyệt, không phải sẽ nghi vấn nhân phẩm của ta sao? Đến lúc đó cha vợ hiểu lầm nhân phẩm của ta, không cho ta và U Nguyệt ở cùng nhau thì làm sao? Mẹ nó, ta không muốn rơi vào tình huống khó xử này?
Vương Khả lộ vẻ khó coi nói.
Vương Khả viết xong ngồi yên trên ghế suy nghĩ phải làm thế nào, một mực chờ đến chạng vạng tối cũng không nghĩ ra được sách lược vẹn toàn.
- Đã đến giờ, tất cả thí sinh để bài thi xuống, ngồi ở kia không được nhúc nhích, quan giám khảo sẽ lập tức tiến hành dán tên, sau đó thu bài! Giám khảo sẽ nhanh chóng phê chữa, đưa ra kết quả, lấy đó làm công chính!
Một tiếng hét to truyền đến.
Tất cả thí sinh lập tức buông bút lông xuống.
Trường thi văn miếu!
Tất cả bài thi được dán tên. Bài thi của Vương Khả cũng bị dán tên thu lại.
Bài thi có hơn ngàn phần, nhưng giám khảo cũng không ít, một đám giám khảo bắt đầu bất kể ngày đêm chấm bài thi, vì công bình công chính, nên tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi thành tích tại hiện trường.