Tự nhiên dán tên không chỉ là che đậy đơn giản như vậy, nó khiến cho người ta cho dù có pháp thuật cũng không cách nào nhìn thấy tên của mỗi thí sinh.
Có tạp dịch phổ thông nhanh chóng lấy bút mực trên bàn đi, đồng thời đưa điểm tâm và nước trà cho tất cả thí sinh.
Tất cả mọi người đang đợi.
- Trời đã tối rồi, Lão Cầu, chúng ta còn ở đây chờ sao?
Một vị lão binh cau mày nói.
- Nói nhảm, người Chiến Thần Điện chúng ta đang tham chiến, ngươi đã muốn rời khỏi? Về sau đừng nói ta quen ngươi!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Đúng vậy đúng vậy! Chiến Thần Điện ta không bao giờ làm đào binh!
Một đám lão binh lập tức phụ hoạ.
- Thế nhưng, Vương Khả có thể qua sao?
Vị lão binh kia lo lắng hỏi.
Cả đám lão binh đều trầm mặc lại. Qua sao? Qua cái cọng lông!
Cho tới bây giờ Vương Khả cũng chưa nghe qua Âm Sơn, hiện tại lại phải viết cách bài binh bố trận của trận chiến kia, nếu có thể qua, vậy mẹ nó, bảo đám người đại chiến ở tiền tuyến này làm sao chịu nổi?
- Ta nhìn thấy, hình như Vương Khả viết kín cả bài thi thì phải!
Trương Chính Đạo ở bên cạnh nói ra.
- Đúng vậy không?
Đám người lộ ra vẻ cổ quái.
Viết cái gì? Dưới loại này tình huống, Vương Khả còn có thể bốc phét kín cả bài thi sao? Mọi người không dám tưởng tượng nữa.
Nếu không phải là Chiến Thần Điện chưa bao giờ làm đào binh, lại bị Tây Môn Thuận Thủy khích tướng, thì mọi người đã sớm chạy, không ở nơi này mất mặt xấu hổ.
Sửa bài thi là một công trình lớn, tất cả giám khảo thay phiên chấm điểm, lại so sánh lẫn nhau.
Vậy mà vẫn bận đến lúc trời sáng, mới rốt cục chấm xong một nghìn bài thi.
Giờ phút này, cả đám giám khảo đều vô cùng xoắn xuýt, nhìn chằm chằm vào hai bài thi, nhất thời khó có thể quyết đoán.
- Thừa tướng, hiện tại đã cho điểm xong tất cả bài thi, chỉ còn vị trí thứ nhất là có chút khó khăn, hai bài này đều là lựa chọn tốt nhất, bản bên trái công chính đại khí, bài binh bố trận cực kỳ ổn thỏa, không có chút tỳ vết nào, là lựa chọn tốt nhất! Bản bên phải kiếm tấu thiên phong, bài binh bố trận dùng kì binh chỉ thuật, cũng hết sức đặc sắc, cả hai đều là lựa chọn tốt nhất! Xin thừa tướng định đoạt!
Một vị giám khảo nói.
- Không sai, chúng ta cũng thấy như vậy!
Cả đám giám khảo nhìn về phía thừa tướng.
Thừa tướng nhìn chằm chằm vào hai bài thi, trầm ngâm chốc lát:
- Nếu như là bình thường, ta sẽ lựa trọn bài bên trái, bởi vì hành quân trọng ở ổn thỏa, không thể tham công liều lĩnh, lấy thủ làm công, mới có thể quyết thắng nghìn dặm! Kì binh có thần hiệu, nhưng không phải chính đạo! Nếu là ngày trước, ta sẽ lựa chọn bài bên trái là thứ nhất. Nhưng hôm nay, ta muốn chọn kì binh bên phải là thứ nhất!
- Bên phải?
Cả đám giám khảo nhíu mày nhưng không phản bác.
Chỉ có Binh Bộ Thượng Thư Giải Binh Giáp trầm giọng nói:
- Thừa tướng, vì sao? Tại sao ngài muốn chọn bên phải là thứ nhất?
- Không có vì sao cả!
Thừa tướng lắc đầu, giống như không muốn nói.
- A, thừa tướng, ta biết tại sao rồi, ta và lệnh lang có quen biết, liếc mắt đã nhận ra, bài hành quân sách công chính đại khí bên trái là bút tích của lệnh lang Tây Môn Tĩnh?
Giải Binh Giáp cười nói.
- Cái gì? Là Tây Môn công tử?
Cả đám giám khảo kinh ngạc nói.
- Thừa tướng, ta biết rồi, ngươi muốn tránh hiểm nghi, không muốn để lệnh lang đoạt giải nhất, nhưng thừa tướng, bây giờ ngài không phải là cha của Tây Môn Tĩnh, mà ngài là quan chủ khảo của lần khoa cử này, tại sao có thể vì tránh hiểm nghi mà cố ý bất công chứ?
Giải Binh Giáp lập tức nói.
Tất cả giám khảo đều nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.
Tây Môn Thuận Thủy khẽ nhíu mày.
- Thừa tướng, có câu cử hiền bất tị thân, vì sao Tây Môn công tử có bản lĩnh này, lại phải chèn ép chứ? Giám khảo chúng ta, quan trọng nhất là công chính, tại hạ khẩn cầu thừa tướng, lấy quốc công làm trọng, lựa chọn bên trái là thứ nhất!
cử hiền bất tị thân: chọn hiển không tránh người thân Giải Binh Giáp lập tức nói.
Giải Binh Giáp liếc mắt một cái đã nhìn ra, bài bên trái là tự viết, là mình giúp Tây Môn Tĩnh ăn gian, bản thân là Binh Bộ Thượng Thư, sớm biết rõ đề mục, lại sớm trù bị, thẩm tra tư liệu, lại làm giám khảo, nếu như còn không thể là đệ nhất, vậy chẳng phải là đang đánh mặt mình sao?
- Thừa tướng, cử hiền bất tị thân, xin giữ gìn sự công chính của trường thi!
Cả đám giám khảo lập tức nói.
Đây không phải là làm trái ý Tây Môn Thuận Thủy, bởi vì bài thi này là của con trai Tây Môn Thuận Thủy, đây là đang tặng lễ cho Tây Môn thừa tướng, đương nhiên tất cả mọi người đều đứng ra rồi.
Tây Môn Thuận Thủy lộ vẻ cổ quái:
- Được rồi, các ngươi đã nhận định bài bên trái là thứ nhất, vậy bên trái sẽ là thứ nhất!
Giờ phút này Tây Môn Thuận Thủy cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì Tây Môn Thuận Thủy biết con trai mình có bao nhiêu năng lực, hắn không có bản lĩnh viết ra bài văn này, nhưng nét chữ này?
Được rồi, cũng không thể ở trước mặt mọi người gièm pha con trai mình. Đã muốn công chính, vậy thì công chính!
Tia nắng đầu tiên chiếu xuống.
Tất cả mọi người chờ một đêm, một số lão binh ngủ lăn lóc ở khán đài.
- Hiện tại, tất cả bài thi đã phê chữa xong, định ra thứ tự, bây giờ bắt đầu bóc giấy dán, báo tên!
Một vị giám khảo hét to.
- Hả? Đã sửa xong?
Mộ Dung Lão Cẩu dụi dụi con mắt nhập nhèm.
Chúng lão binh Chiến Thần Điện cũng không có bao nhiêu hy vọng, chỉ là không muốn làm đào binh mà thôi, không phải là báo danh thôi sao? Cùng lắm thì báo không đến mà thôi, mọi người cũng không để ý.
- Xoetl Giấy dán thứ nhất bị xé mở.
- Người đứng đầu bài thi thứ hai khoa cử lần này, Chiến Thần Điện tiến cử, Vương Khả!
Một vị giám khảo ghi danh hét to.
- Cái gì?
Đột nhiên đám giám khảo sợ hãi kêu lên.
Người đứng đầu, không phải Tây Môn Tĩnh sao? Tại sao lại trở thành Vương Khả?
~ Tình huống gì vậy? Ta đứng đầu? Chiến Thần Điện gian lận lợi hại như vậy?
Đột nhiên Vương Khả ở chỗ bàn đọc sách nhíu lông mày lại.
Vô số thí sinh ở trường thi cũng rối loạn tưng bừng, bài thi đầu tiên là Vương Khả thì cũng thôi đi, người đứng đầu bài thi thứ hai cũng là Vương Khả sao? Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả.