Mộ Dung Lão Cấu nói, U Nguyệt sẽ đến, vậy người đâu?
Vương Khả nhìn một vòng, lại nhìn vòng thứ hai, nhưng vẫn không thấy bóng dáng công chúa U Nguyệt, đám lão binh Chiến Thần Điện bên kia xoay đầu đi không dám nhìn Vương Khả, lại bị Vương Khả hiểu lầm.
- Bọn họ chột dạ? Bọn họ gạt ta! U Nguyệt căn bản không có đến, bọn họ gạt ta khảo thí? Con mẹ nó!
Vương Khả trợn mắt, tức giận nhìn về phía đám người Mộ Dung Lão Cẩu ở nơi xa.
Giờ phút này Mộ Dung Lão Cấu và một đám lão binh đều quay mặt qua chỗ khác.
- Vương Khả còn nhìn chúng ta sao?
Mộ Dung Lão Cẩu hỏi hướng Trương Chính Đạo.
- Vẫn đang nhìn, hơn nữa ánh mắt kia giống như hận không thể xé ngươi!
Trương Chính Đạo trả lời.
- Con mẹ nó, Vương Khả ngươi thật sự muốn chúng ta giúp ngươi gian lận sao, đây là kỳ thi quố gia, đại điển tuyển tài của quốc gia đó, ai dám gian lận? Không muốn sống à?
- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không biết Âm Sơn Chi Chiến, vậy cũng không thể trách chúng ta được!
- Nhìn chúng ta có tác dụng gì? Ngươi tùy tiện viết đi!
Đám lão binh phiền muộn.
- Thí sinh để ý vào bài thi, không cho phép hết nhìn đông tới nhìn tây!
Một thanh âm lạnh như băng từ khu giám khảo truyền đến.
Thanh âm kia vọt thẳng tới chỗ Vương Khả, hình như có một cỗ sóng âm trùng kích, lập tức chấn động đến Vương Khả run lên, lấy đó làm cảnh cáo.
- Liên quan gì đến ngươi!
Vương Khả trừng mắt nhìn tới.
- Làm càn! Xem thường trường thi, đuổi ra khỏi trường thi!
Vị giám khảo kia lạnh giọng quát.
- Vậy được, ta đi!
Vương Khả đứng dậy muốn rời khỏi.
Vị giám khảo kia:
Không phải ngươi nên cầu xin tha thứ sao?
- Làm sao? Làm sao? Giải Binh Giáp, Vương Khả hết nhìn đông tới nhìn tây thì thế nào? Quy định nào của khoa khảo không cho phép hết nhìn đông tới nhìn tây? Vương Khả đang tìm tinh thần, ngươi dựa vào cái gì đuổi hắn ra trường thi? Ngươi làm như này rõ ràng là đang trả đũa!
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức nhảy ra ngoài.
- Không sai, Vương Khả, đừng nghe hắn, ngươi tiếp tục kiểm tra!
Một đám lão binh nói vào.
- Thừa tướng, ngươi phân xử đi, Vương Khả xem thường trường thi chỗ nào? Hắn đang tìm tỉnh thần, hắn ở bốn phía tìm tài liệu, có lỗi sao? Chẳng lẽ vì Vương Khả là người Chiến Thần Điện ta tiến cử, cho nên các ngươi muốn cố ý chèn ép hắn? Suy nghĩ đề mục cũng sai ư?
Mộ Dung Lão Cấu kêu lên.
Tây Môn Thuận Thủy cách đó không xa, sầm mặt lại nhìn về phía những lão binh kia. Đây là chơi xỏ lá sao? Nếu không phải lần này bản quan đại khảo còn có mục đích khác, tốt xấu gì cũng cho các ngươi đẹp mắt.
- Khoa cử là kỳ thi công bình công chính nhất Đại Thiện Hoàng Triều, không tồn tại bất luận chuyện trả đũa gì, nếu Vương Khả nhìn quanh bốn phía tìm kiếm linh cảm, bản quan cho phép. Binh Bộ Thượng Thư không cần nhắc lại, Vương Khả, mời làm bài thi, để cho ta nhìn xem, người Chiến Thần Điện đề cử, ở phương diện kế sách hành quân, rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, có thể khiến cho Chiến Thần Điện ồn ào ở trường thi như thết Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Giải Binh Giáp sầm mặt lui về.
Sắc mặt đám lão binh Chiến Thần Điện lại trở nên cứng đờ, con mẹ nó, thừa tướng đang tức giận sao? Lôi Vương Khả ra đánh, sau đó chế nhạo Chiến Thần Điện?
Tây Môn Thuận Thủy nhìn thoáng qua chúng binh lính càn quấy, sắc mặt trở nên âm trầm, lúc đầu chính mình cũng không quan tâm tên Vương Khả này, là các ngươi tự tìm đấy!
Vương Khả vừa muốn rời đi, lại tức giận nhìn về phía đám người Mộ Dung Lão Cầu.
Các ngươi làm như này là đang gây trổ ngại cho ta chứ giúp được cái gì, không nhìn thấy U Nguyệt, ta thật vất vả mới tìm được cái cớ rời đi, các ngươi lại lôi ta trở lại? Đây không phải là gây thêm phiền phức cho ta sao?
- Ta sẽ không viết!
Vương Khả nói thẳng.
- Hả?
Tây Môn Thuận Thủy nhìn về phía Vương Khả.
Ánh mắt cả đám giám khảo sáng lên nhìn về phía Vương Khả.
- Haizl Đám người Mộ Dung Lão Cẩu lộ vẻ buồn bã, thở dài.
- Người Chiến Thần Điện tiến cử, muốn làm đào binh sao?
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
Đây cũng là Tây Môn Thuận Thủy vì quan văn xả ra một ngụm ác khí, xem như đánh mặt Chiến Thần Điện, việc này đến đây là kết thúc.
Thế nhưng, đám người Mộ Dung Lão Cấu lại không chịu được.
- Vương Khả, người Chiến Thần Điện ta, cận kề cái chết cũng không chạy trốn, ngươi viết đi, cho dù sáng tác lung tung cũng không sao, quan trọng nhất là, không cho phép làm đào binh!
Bằng không, Chiến Thần Điện chúng ta sẽ không tha cho ngươi!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt kêu lên.
Vương Khả:
Con mẹ nó hôm nay ta không đi được sao?
Vương Khả hung hăng trợn mắt nhìn Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi tới làm chỉ? Lừa ta nói U Nguyệt ở nơi này, kết quả cái rắm cũng không có, bây giờ còn muốn ta viết? Ta viết cái cọng lông à, con mẹ nó, Âm Sơn Hành Quân Sách? Ta ngay cả hai chữ Âm Sơn cũng chưa nghe qua, viết thế nào? Viết một bộ Binh Pháp Tôn Tử hù chết các ngươi sao?
Tức giận thì tức giận, nhưng Vương Khả vẫn đè lửa giận trong lòng xuống.
Không có cách nào, công ty Thần Vương muốn mở chỉ nhánh ở Thiện Thần Đô, vẫn cần phải có địa đầu xà giúp đỡ, bây giờ không thể chọc giận Chiến Thần Điện.
Không phải là viết vớ vẩn thôi sao? Tới đi!
Vương Khả thở dài, nhìn cuộn giấy phía trên bàn, bên trái có một sợi dây, đây là đợi chút nữa muốn dán tên. Vương Khả viết danh tự và số khảo chứng bên trên sĩ tử thư lên trước.
Thở dài, nhìn chỗ trống to lớn bên phải, phải trả lời Âm Sơn Hành Quân Sách ở chỗ này sao?
Nhìn khoảng trống này, mặt Vương Khả sầm lại, ta viết cái gì đây?
Giờ phút này, tất cả giám khảo nhìn chằm chằm vào Vương Khả, đám lão binh Chiến Thần Điện cũng nhìn chằm chằm Vương Khả.
Vương Khả cầm lấy bút lông gương mặt khẽ nhăn một cái, nâng bút đặt xuống.
- Một đám bệnh tâm thần, ta đã nói ta sẽ không... !
Trong lòng Vương Khả nhớ ra cái gì liền viết cái đó.
Các ngươi không nên ép ta viết, ta sẽ mắng chửi mắng các ngươi, để cho các ngươi vừa nhìn đã tức!
Thế nhưng, Vương Khả hạ bút lông xuống, trang giấy trước mắt lại xảy ra một màn quỷ dị. Chỉ thấy, Vương Khả viết một câu 'Một đám bệnh tâm thần, ta đã nói ta sẽ không) mười hai chữ vừa mới viết ra lại biến mất không thấy.