Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Tất cả thí sinh ứng tiếng nói.
- Lần khoa khảo này, thi chính là tài văn chương, các vị đã chứng minh bản thân, nên bài thi thứ hai chúng ta sẽ không kiểm tra tài văn chương nữa, mà kiểm tra năng lực của các vị! Kiểm tra năng lực lãnh binh tác chiến!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Tất cả thí sinh đều nhìn về Tây Môn Thuận Thủy, chờ đợi đề mục bài thi thứ hai.
- Trước đây ít năm, Đại Thiện Hoàng Triều đã trải qua một trận đại chiến, tên gọi là Âm Sơn Chi Chiến, Âm Sơn Chỉ Chiến có chính đạo, ma đạo tranh phong, còn có yêu tộc tham dự, có thể nói là một trận tuyệt thế chi chiến nổi tiếng, mặc dù trận chiến này đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng của trận chiến kia cực kỳ sâu sắc, có thể nói là vô cùng thảm thiết! Hiện tại, mọi người lấy góc độ là người từng trải, viết một bài Âm Sơn Hành Quân Sách' ! Lấy năng lực quân sự của các vị, định ra thành tích cuối cùng của bài thi thứ hai!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Cái gì? Âm Sơn Hành Quân Sách? Thừa tướng, ngươi làm như này là cố ý gây khó dễ cho Chiến Thần Điện ta, Vương Khả không biết tình huống Âm Sơn Chi Chiến, làm sao hắn viết được kế sách hành quân? Lần này phải viết làm sao điều binh khiển tướng, lấy cái nhìn của người đến sau, quay lại quan sát trận chiến kia, một lần nữa bài binh bố trận, ngăn địch yêu ma? Chuyện này không công bằng!
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức nhảy dựng lên.
- Yên lặng!
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
Mộ Dung Lão Cầu ở xa lộ vẻ sốt ruột.
- Chiến Thần Điện không tham dự Âm Sơn Chi Chiến sao? Chiến tướng Chiến Thần Điện xuất chinh không ít, còn chưa quen thuộc đối với trận chiến này ư? HIện tại trận chiến này đã công bố thiên hạ, có ai trong Đại Thiện Hoàng Triều không biết? Đại điển khoa cử tuyển tài, không phải dựa vào tài văn chương là có thể làm quan, ngoài tài văn chương ra còn cần đủ loại năng lực!
Nếu như làm quan một phương, đến lúc có yêu thú, tà ma công thành, vậy ứng phó như thế nào? Đây đều là năng lực! Đại Thiện đã công bố Âm Sơn Hành Quân Sách ra khắp thiên hạ, nếu còn có người không biết, vậy là không rõ tình hình Đại Thiện, không để ý sự tuyên truyền của Đại Thiện, đối với loại người không biết gì cả này, quan trường Đại Thiện không dùng nổi!
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
- Nhưng, nhưng, nhưng... !
Mộ Dung Lão Cầu lộ vẻ sốt ruột.
- Còn dám quấy rầy thí sinh làm bài, lập tức rời khỏi trường thi!
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức lộ ra vẻ buồn phiền. Nhưng chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống.
- Xong rồi, mẹ nó, chúng ta đều tham gia Âm Sơn Chi Chiến, thế nhưng Vương Khả không tham gia, hắn làm sao trả lời được? Làm sao bài binh bố trận!
Mộ Dung Lão Cầu buồn bực nói.
- Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi chưa nói cho Vương Khả à?
Một vị lão binh trợn mắt nói.
- Nói cái rắm, hắn là đồ nhà quê mới từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, ta còn chưa kịp nói!
Mộ Dung Lão Cẩu tức giận quát.
- Ta cảm thấy, coi như các ngươi nói cũng không dùng được!
Trương Chính Đạo ở một bên lộ ra vẻ cổ quái nói.
- Vì sao?
Mọi người nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Lần này là Âm Sơn Hành Quân Sách, kiểm tra chính là năng lực bài binh bố trận, năng lực thống soái, khả năng khống chế toàn cục, còn phải lấy phương thức của quan văn bọn họ viết ra, các ngươi cảm thấy, các ngươi có thể viết ra sao? Các ngươi chỉ có thể viết 'Chơi mẹ hắn' như vậy thôi?
Trương Chính Đạo tỏ vẻ cổ quái nói.
Đám lão binh:
- Không phải là chơi hắn mẹ sao? Chúng ta cũng biết điều binh khiển tướng, Trương Chính Đạo, ngươi ở phe nào!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Đương nhiên ta ở bên phía các ngươi, chẳng qua là ta cảm thấy, lần này có chút nhằm vào Vương Khả, khẳng định lần này Vương Khả không đùa được nữa, khó trách Chiến Thần không đến!
Trương Chính Đạo nói.
- Đám quan văn âm hiểm xảo trá này, phi, vậy mà chơi trò ngáng chân!
Đám lão binh mắng.
- Trước khi mặt trời lặn nộp bài, hiện tại bắt đầu trả lời!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Tất cả thí sinh kêu lên.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu trầm tư đáp đề.
Vương Khả hoàn toàn ngơ ngác, chuyện này là sao? Cái gì mà Âm Sơn Hành Quân Sách? Cái gì mà Âm Sơn? Ta nghe cũng chưa nghe qua, ngươi muốn cùng ta nói địa đạo chiến, địa lôi chiến, ăn gà chiến, ta còn có thể viết vài trò gian trá cho ngươi, cái Âm Sơn này là cái quái gì?
Viết? Viết cọng lông à!
Được rồi, tiếp tục uống trà! Dù sao ta cũng không dự định làm quan!
Vừa nói, Vương Khả vừa giơ tay phải lên lần thứ hai.
- Xoát!
Tất cả giám khảo lại chú ý tới. Chẳng lẽ tên Vương Khả này lại nghĩ ra trò gì sao?
Một vị quan giám khảo lập tức đi lên phía trước:
- Làm sao?
- Hết trà rồi, ai tiếp cho ta một ly trà đi?
Vương Khả chỉ nước trà trong chén.
Vị quan giám khảo kia:
Con mẹ nó, ngươi lại làm trò này? Cần uống trà mới có tỉnh thần có phải hay không?
Vị quan giám khảo kia không cần thừa tướng mở miệng, đã lập tức tiến đến châm trà.
Có nước trà, Vương Khả lại ngồi bắt chéo hai chân lên ghế, nhưng không làm bài mà uống trà, đồng thời nhìn bốn phía khán đài.
- Vương Khả đang nhìn chúng ta? Hắn muốn làm gì?
Mộ Dung Lão Cầu nghi ngờ nói.
- Không phải hắn muốn chúng ta giúp hắn gian lận chứ?
Trương Chính Đạo nghi ngờ nói.
- Gian lận?
Sắc mặt đám lão binh trở nên cứng đờ.
Gian lận? Ai dám? Đây chính là khoa cử Đại Thiện Hoàng Triều đấy, coi như lão binh Chiến Thần Điện coi trời bằng vung, cũng không dám gian lận, nếu bị bắt được sẽ là trọng tội, chúng ta không muốn chết, làm sao dám gian lận?
Đám lão binh lập tức ngoảnh mặt đi.
Vương Khả nhìn về phía một đám lão binh, vẻ mặt lộ ra sự cổ quái:
- Mấy người kia bị bệnh thần kinh gì vậy? Nhìn ta cũng không dám? Ta đâu cần các ngươi hỗ trợ, ta đang tìm U Nguyệt! Trước đó ta ở lại thi bài thi thứ hai, không phải là vì Mộ Dung Lão Cẩu nói cho ta biết, U Nguyệt sẽ đến sao? Ta đang tìm U Nguyệt! Tại sao lại không thấy vậy? Người đâu?
Vương Khả nhìn chung quanh khán đài, không tìm được bóng dáng công chúa U Nguyệt!