Sáu bảy tám, tám bảy sáu, hai cái thẻ số vốn không khác nhau lắm, nên Vương Khả cũng không quá để ý, tắm rửa xong, hảo hảo ngủ một giấc, chờ đợi bài thi ngày thứ hai.
Bài thi thứ hai được vạn chúng quan tâm, chính thức bắt đầu!
Sáng sớm, một đám lão du côn Chiến Thần Điện dưới sự dẫn dắt của Mộ Dung Lão Cẩu, đã đi đến khán đài văn miếu, trong tay ôm một đống điểm tâm và nước trà, bắt đầu chờ đợi.
- Ngươi đã nói với Chiến Thần chưa? Tại sao Chiến Thần không đến?
Mộ Dung Lão Cấu nhìn về phía một lão binh hỏi.
- Ta nói rồi, sợ đám quan văn này công báo tư thù, Hoàng Chiến Thần còn đặc biệt đi chào hỏi thừa tướng cơ, ngươi yên tâm đi!
Lão binh kia trả lời.
- Vậy hôm nay quan trọng như vậy, vì sao Hoàng Chiến Thần không đến?
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt hỏi.
- Khả năng Chiến Thần cảm thấy trận đầu Vương Khả trùng hợp, sợ đến nhìn thấy Vương Khả mất mặt, cho nên mới không tới!
Vị lão binh kia trả lời.
- Làm sao mất mặt? Mất mặt chỗ nào? Ai nói Vương Khả thi trận thứ hai không tốt? Hắn là do ta tiến cử đấy!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Nhưng ngộ nhỡ, trận thứ hai Vương Khả thi rớt thì sao, chúng ta tới đó không phải mất mặt xấu hổ à?
Một vị lão binh cau mày nói.
- Còn có một cái ngộ nhỡỡ, ngộ nhỡ Vương Khả thông qua được trận khảo thí thứ hai, các ngươi không tới, vậy có phải trận thứ hai liên không có quan hệ gì với ngươi hay không?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt hỏi.
Vị lão binh kia sầm mặt lại:
- Ngươi nói không sai, Vương Khả thi thật sự có một phần công lao của chúng ta! Nhờ có chúng ta ở nơi này ủng hộ hắn, hắn mới có thể thi tốt, về sau, ta cũng có thể hảo hảo nói khoác một lần!
Về phần thi không tốt, vậy cũng không quan trọng, chúng ta ở khoa cử cũng không phải là mất thể điện ngày một ngày hai!
Trong nháy mắt, một đám lão du côn đạt được ý kiến giống nhau, tiếp tục ăn đồ ăn vặt nhìn khảo thí, có vinh dự thì mọi người cùng hưởng, có bê bối cũng không sao, da mặt chúng ta dày!
Rộp rộp!
Đám người ăn uống vui vẻ.
Giờ khắc này, thí sinh cũng lục tục đi vào quảng trường văn miếu.
Trong một cái góc. Bên ngoài văn miếu.
Đại Thiện Binh Bộ Thượng Thư, Giải Binh Giáp, cẩn thận quan sát một người ở trong bóng tối.
- Đại nhân, hôm qua tất cả thí sinh bị cách ly, ta không cách nào đi ra bẩm báo với đại nhân, hôm nay khoa khảo sắp bắt đầu, giải trừ cách ly, thuộc hạ đến báo tin bình an cho đại nhân!
Người trong bóng tối cung kính nói.
- Làm xong rồi?
Giải Binh Giáp trầm giọng nói.
- Vâng, mặc dù chỗ ngồi là ngẫu nhiên, nhưng tỉ chức chỉ dùng một chút thủ đoạn, đã cố định chỗ ngồi cho Tây Môn Tĩnh công tử, mà chúng ta cũng đã động tay động chân ở chỗ ngồi kia! Sắp xếp xong xuôi, giờ phút này tất cả đã kết thúc!
Người trong bóng tối cung kính trả lời.
- Vậy thì tốt, vậy không còn vấn đề!
Giải Binh Giáp hài lòng gật đầu một cái.
- Đại nhân không cho Tây Môn Tĩnh công tử biết việc này, để hắn làm chuẩn bị sao?
Người trong bóng tối hỏi.
- Gian lận khoa cử là tội lớn! Ai chịu trách nhiệm được? Tây Môn Tĩnh không đủ lanh lợi, ngộ nhỡ nói ra miệng thì làm sao bây giờ? Việc này, càng ít người biết càng tốt, chờ tất cả kết thúc sẽ không sao. Hiện tại, có bao nhiêu người biết rõ việc này?
Giải Binh Giáp trầm giọng nói.
- Đại nhân yên tâm, chỉ có một mình ti chức biết được, ti chức sắp xếp người khác đi việc làm, bọn họ đều không biết mục đích là gì, chỉ có trời biết đất biết ngài biết tôi biết!
Người trong bóng tối trịnh trọng nói.
- Được, nhớ kĩ, không thể để cho người thứ ba biết, bằng không, ngươi và ta đều khó giữ được ô sa!
Giải Binh Giáp trầm giọng nói.
- Đại nhân yên tâm, làm sao tiểu nhân sẽ phạm phải loại sai lắm này! Đại điển tuyển tài, làm sao có thể có gian lận chứ? Không có, cái gì cũng không có!
Người trong bóng tối trầm giọng nói.
Lúc này Giải Binh Giáp mới hài lòng gật đầu một cái, dậm chân đi về phía văn miếu.
Người trong bóng tối cũng lập tức lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Văn miếu.
Vương Khả ngồi ở bàn của mình, số ghế ngồi là tám bảy sáu.
Chính là số tám trăm bảy mươi sáu. Chỗ ngồi là ngẫu nhiên, nên Vương Khả cũng không quá để ý.
Tất cả thí sinh ngồi xuống.
Tây Môn Thuận Thủy dẫn theo bách quan đến đài giám khảo như hôm trước, giờ phút này, bốn phía vẫn giống như bài thi đầu tiên, chỉ khác là thí sinh đã ít đi chín thành, trước đó có một vạn người, hiện tại chỉ còn lại một ngàn người.
Tây Môn Thuận Thủy đứng trên đài giám khảo, nhìn về phía một đám thí sinh đứng lên cung nghênh chúng quan, chỉ có Vương Khả ở cách đó không xa, là vẫn ngồi ở kia, bắt chéo hai chân uống trà như cũ, bày ra bộ dạng không thèm để ý.
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Các ngươi muốn làm quan, là người mê làm quan, cho nên cố gắng nịnh bợ đám giám khảo này! Ta lại không muốn làm quan, ta cần gì phải làm ra vẻ? Lão tử ở Thập Vạn Đại Sơn thế nhưng là nhân vật cấp bậc tông chủ, giáo chủ, chạy tới cúi đầu khom lưng với một đám quan viên, ta không cần mặt mũi nữa à? Lúc đầu ta không có ý định làm quan, hôm nay chỉ là đi ngang qua sân khấu, cái gọi là vô dục tắc cương, ta uống trà của ta!
Vương Khả khinh thường nói.
Trong lúc khinh thường, Vương Khả nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ồ, không tệ, trà ngon!
Các quan chấm thi ở phía xa đều sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả quái dị, nhưng giờ phút này thừa tướng không nói, mọi người cũng không dám lắm mồm.
- Chúc mừng chư vị thông qua bài thi, mọi người cũng không cần khẩn trương thái quá, thành tích bài thi chỉ là vé vào bài thi thứ hai mà thôi, cũng không thể nói rõ cái gì, hi vọng các vị tiếp tục cố gắng ở bài thi thứ hai, người đỗ bài thi thứ hai, sẽ trực tiếp trở thành tiến sĩ, hi vọng các vị nắm chắc!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Tất cả thí sinh hưng phấn nói.
- Bài thi thứ hai này, vì tính công bằng công chính, sẽ tiến hành dân tên chế, các vị nhìn bài thi, bên trên có danh tính, số hiệu sĩ tử thư, các vị thí sinh điền xong rồi trả lời câu hỏi!