Bất Diệt Thần Vương

Chương 1252: Đánh đúng là ngươi!




Vương Khả khinh thường nói.

Chờ ta gặp được U Nguyệt, lừa gạt nàng đến Thập Vạn Đại Sơn, ngươi còn có thể đi cùng ta hay sao?

Tây Môn Tĩnh cũng vì Vương Khả giành được vị trí đệ nhất bài thi, cho nên trong lòng ghen ghét, cộng thêm cừu hận lúc trước mới đến chế nhạo Vương Khả, kết quả Vương Khả không bị kích động, khiến Tây Môn Tĩnh rất không thoải mái. Cái này không thoải mái, sẽ dễ dàng nóng não, nói ra một chút chuyện không thích hợp.

Ví dụ như, giờ phút này Tây Môn Tĩnh tiến đến bên tai Vương Khả, nhỏ giọng nói:

- Thầy của công chúa U Nguyệt, thật sự không dùng được sao?

Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, ta sẽ giành được tâm tư của công chúa, cuối cùng cưới U Nguyệt trở về, ta muốn... !

Tây Môn Tĩnh còn chưa nói hết lời. Chợt phát hiện trước mặt nhiều hơn một cái bàn ăn.

- Bành!

Là Vương Khả cầm bàn ăn của chính mình hung hăng đập vào mặt Tây Môn Tĩnh.

- ÁI Tây Môn Tĩnh bị đánh lén, máu mũi lập tức chảy ra, cả mặt bị thương.

- Ngươi muốn theo đuổi U Nguyệt, ta sẽ không ngăn cản ngươi, cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bình, bởi vì ta tin tưởng ngươi không có bản lĩnh này, con mẹ nó, lại còn nhỏ giọng nói ra những lời thô bỉ này, ngươi đang buồn nôn ai đấy? Buồn nôn ta hay là buồn nôn U Nguyệt? Ngươi muốn ăn đòn à!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Tây Môn công tử!

Hai đồng bạn của Tây Môn Tĩnh lập tức đỡ Tây Môn Tĩnh quay ngược lại.

Bỗng nhiên Tây Môn Tĩnh bị Vương Khả đánh vào mặt, lập tức thẹn quá hoá giận:

- Vương Khả, ngươi dám đánh ta?

- Ta đánh chính là loại người hèn mọn bỉ ổi như ngươi đấy, có chuyện gì không thể đường đường chính chính nói ra? Lén lén lút lút nói chuyện dơ bẩn, con mẹ nó, ngươi nói người khác thì cũng thôi đi, lại còn nói U Nguyệt? Không phải ngươi đang muốn ăn đòn thì là gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi tự tìm cái chết, nơi này không phải là Thập Vạn Đại Sơn, ngươi vẫn tưởng rằng nơi này có thể muốn làm gì thì làm sao?

Đánh hắn cho ta!

Tây Môn Tĩnh quát.

- Lão Trình, đừng ăn nữa, lên, đánh nhau với ta! Ta trừ nợ cho ngươi một nghìn vạn cân linh thạch!

Vương Khả trợn mắt, dùng một tay nắm chặt Trình Bạch Xuyên đang cúi đầu ăn cơm.

Tây Môn Tĩnh là Nguyên Thần cảnh, bản thân tự đánh sẽ bị thua thiệt. Vừa vặn, bên này có một người thiếu nợ, kéo lên đánh nhau.

Trình Bạch Xuyên bị kéo lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, không thấy ta đang trốn Tây Môn Tĩnh sao? Không thấy đầu ta đều muốn chôn vào trong bát cơm à? Mẹ nó, kéo ta lên làm gì?

- Còn kéo người tới trợ giúp? Đánh cho ta!

Tây Môn Tĩnh lập tức đánh tới.

- Oanh!

Trình Bạch Xuyên bị ép phải gia nhập chiến đoàn. Con mẹ nó, bao nhiêu năm qua lão tử chưa từng vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau? Chuyện này nháo ra, ta sẽ không còn mặt mũi gặp người!

Thế nhưng giờ phút này Tây Môn Tĩnh ghen ty, máu dồn lên não, Vương Khả cũng không nguyện ý thua cục tức này.

Quán cơm lập tức nhấc lên phong bạo ngập trời.

- Ầm ầm!

Trong lúc nhất thời, bàn ăn nhao nhao sụp đổ, thí sinh ở bốn phía liên tiếp lui về phía sau, vô số thức ăn tự phục vụ, rơi vãi đây đất.

Nguyên Thần cảnh, Nguyên Thần cảnh là khái niệm gì? Coi như Tây Môn Tĩnh, Trình Bạch Xuyên đè ép khí tức bản thân, thì đó cũng là vô cùng to lớn.

Trong nháy mắt, quán cơm liền sụp đổ.

Bên ngoài, vô số thủ vệ nhanh chóng vây quanh.

Quan viên Lại Bộ phụ trách Vương Khả càng trợn trừng con mắt giống như chuông đồng.

- Ta biết mà, làm gì có chuyện người Chiến Thần Điện tiến cử không gây sự, lần trước Mộ Dung Lão Cầu đốt ký túc xá, lần này Vương Khả trực tiếp làm sập quán cơm, xong rồi xong rồi, ta mới đi có một lát, tại sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lần này ta phải báo cáo với cấp trên như nào, ta, ta thật sự là khổ mà!

Vị quan viên Lại Bộ kia tuyệt vọng nói.

- ầm ầm!

Sau khi đánh nhau một phen, rất nhanh đã bị bọn thị vệ ngăn lại.

Tự nhiên người Chiến Thần Điện bên ngoài không biết, nếu biết rõ Vương Khả bị người 'bắt nạt, khẳng định sẽ nháo đến lật trời.

Đây là khu ở riêng biệt của thí sinh, người ngoài không vào được.

- Làm gì vậy, làm gì vậy? Không muốn thi nữa à? Còn gây sự nữa, hủy bỏ tư cách thi! Là ai đang gây chuyện?

Một tiếng hét to vang lên.

Hiển nhiên là một vị phụ trách Lại Bộ đang nổi giận.

Nhưng sau khi thấy rõ người gây chuyện, sắc mặt người phụ trách Lại Bộ lại cứng đờ.

Một bên là con trai thừa tướng, Tây Môn Tĩnh. Một bên khác là người Chiến Thần Điện tiến cử, người đứng đầu bài thi. Con mẹ nó, hai vị đều là thần tiên, đều không thể đắc tội nổi!

- Được rồi, được rồi, đi về nghỉ ngơi đi, không cần ăn cơm nữa, ngày mai còn phải đi thi, đừng gây chuyện nữa!

Người phụ trách kia chỉ có thể nói hai câu tượng trưng.

- Vương Khả, chờ đại khảo kết thúc, chúng ta lại tính nợ nần!

Tây Môn Tĩnh trợn cặp mắt như gấu mèo mắng.

- Phi, ngươi là thứ đồ chơi gì, nếu không phải nể mặt quan viên Lại Bộ không dễ dàng, ta đã sớm dùng chùy đánh nổ đầu của ngươi!

Vương Khả trợn mắt mắng lại.

- Con mẹ ngươi chứ, ngươi chỉ là một cái Nguyên Anh cảnh, vậy mà còn đòi nện đầu ta? Nếu không phải vừa rồi có nam nhân xấu xí này giúp ngươi, ta sẽ bị thương sao? Còn nữa, tên nam nhân xấu xí kia, ngươi gọi là gì, dám quản chuyện của ta?

Tây Môn Tĩnh trợn mắt nhìn về phía Trình Bạch Xuyên mọc đầy mụn đậu.

- Lão Trình, đừng để ý đến hắn, thứ đồ chơi gì không!

Vương Khả lập tức trấn an nói.

Trình Bạch Xuyên quay đầu đi chỗ khác, hiển nhiên là sợ Tây Môn Tĩnh nhận ra mình.

- Được rồi, được rồi, mau trở về đi!

Người phụ trách ở một bên dàn xếp.

- Hừi Vương Khả, Tây Môn Tĩnh đều hừ lạnh lẫn nhau một tiếng.

Mặc dù Vương Khả không bị thương, nhưng quần áo bị xé rách không ít, vị trí chỗ ngồi ngày mai tụt. Không chỉ có Vương Khả tụt, mà Tây Môn Tĩnh cũng tụt.

Hai người lập tức bốc thăm chỗ ngồi của riêng mình.

Dưới sự khuyên bảo của quan viên Lại Bộ, tất cả ai về chỗ ấy.

Trở về chỗ ở, tự nhiên Vương Khả muốn tắm một cái, thay một bộ quần áo.

Sau đó nhìn chỗ ngồi của mình một chút.

- Tám bảy sáu? Ta nhớ, trước đó số của ta là sáu bảy tám? Chẳng lẽ ta nhớ sai? Phải nhớ từ phải qua trái?

Vương Khả sững sờ.