Trình Bạch Xuyên sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, tình huống gì vậy? Ngươi muốn tố cáo ta? Lĩnh giải thưởng?
- Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, ta có thể không tố cáo ngươi, nhưng số tiền kia ngươi trả, thế nào?
Vương Khả nhìn về phía Trình Bạch Xuyên đang khẩn trương khuyên nhủ.
- Ta trả?
Trình Bạch Xuyên sầm mặt lại.
- Đúng vậy, lúc đầu ta có thể tố cáo ngươi lĩnh ba nghìn vạn cân linh thạch, hiện tại, ta không tố cáo ngươi, trở về ngươi nghĩ biện pháp trả ba nghìn vạn cân linh thạch cho ta, thế nào? Ta nghĩ, ngươi cũng không thể không đáp ứng rồi?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Mặt Trình Bạch Xuyên đen lại, tại sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy? Đây là ngươi đang uy hiếp ta sao?
- Yên tâm, ta sẽ không ép ngươi viết phiếu nợ, chúng ta nói lời quân tử, trong lòng ngươi ta biết rõ là được, ngươi thiếu nợ ta ba nghìn vạn cân linh thạch, lúc nào có tiền trả lại cho ta cũng được!
Vương Khả tiếp tục nói ra.
Trình Bạch Xuyên sững sờ, ngươi không muốn viết giấy nợ? Trở về ta phản ứng ngươi cái rắm! Ngươi có thể tính sổ hay không!
- Được, không có vấn đề, cứ quyết định như thế đi!
Trình Bạch Xuyên một lời đồng ý.
Đồng ý ngươi trước lại nói, chờ ta đạt được mục đích, ta phủ nhận hoàn toàn số tiền kia, không được sao? Ngươi thật đúng là dễ bị lừa!
- Ha ha, thành giao!
Vương Khả vui vẻ cười nói.
Vương Khả làm như này là không muốn chọc giận Trình Bạch Xuyên, Trình Bạch Xuyên thế nhưng là Nguyên Thần cảnh, nếu thật sự ép hắn, hắn lựa chọn từ bỏ khảo thí chạy trốn, ai tóm được hắn? Vậy mình còn cầm giải thưởng cái rắm à, chẳng những gà bay trứng vỡ cái gì cũng không lấy được, mà còn thu hoạch được một kẻ địch?
Đối với Vương Khả mà nói, đây vốn là một khoản thu nhập thêm!
Có hay không đều không tổn thất! Nói không chừng Trình Bạch Xuyên não ngắn đồng ý thì sao? Quả nhiên, hắn thật sự não ngắn!
Trong lúc nhất thời, hai người có một phần ước định nợ nần, bầu không khí lập tức hòa hoãn không ít.
- Lão Trình, ngươi thật ghê gớm, đã trở thành đào phạm, vậy mà lòng vẫn mang khoa cử, còn đoạt khảo chứng của người khác đến khảo thí? Ngươi nghĩ gì vậy? Có phần cầu quan chỉ tâm này, ngươi nên sớm đi làm đi, tại sao lại biến thành đào phạm?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Trình Bạch Xuyên trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi thật sự không biết ta là ai?
- Không phải ngươi đã nói rồi sao? Đào phạm được treo giải thưởng lớn nhất của Hình Bộ, ngươi còn có thể là ai?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Trình Bạch Xuyên lộ vẻ kỳ lạ nhìn Vương Khả một chút, cuối cùng cổ quái nói:
- Cũng đúng, mấy ngày nay khắp nơi đều truyền, ngươi đến từ Thập Vạn Đại Sơn, ta có rất nhiều năm không quan tâm Thập Vạn Đại Sơn, ngươi không biết ta cũng là bình thường, thế nhưng, ngươi có thể viết Bát Cổ Văn ra Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, thật đúng là khiến ta bất ngờ!
- Ngươi đừng đổi chủ đề, ý tứ vừa rồi của ngươi là ngươi còn có thân phận khác? Nói nghe một chút đi!
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Trình Bạch Xuyên sầm mặt lại, ngươi đã không biết tên của ta, ta bốc phét với ngươi cái rắm à!
Thời điểm hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói không hài hòa xuất hiện ở chỗ bàn ăn của hai người.
- Vương Khả? Quả nhiên là ngươi, bài văn ngày đó của ngươi là chép à?
Một giọng nói hơi ghen ty truyền đến.
Vương Khả sững sờ, ai đang nói lời nói thật?
- Tây Môn Tĩnh? Là ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía người chợt đến này.
Sau lưng Tây Môn Tĩnh, còn có hai thí sinh đi theo, ba người bưng đồ ăn, nhìn về phía Vương Khả. Trình Bạch Xuyên ở một bên trở nên cứng đờ, lập tức cúi đầu ăn cơm. Hiển nhiên, Trình Bạch Xuyên nhận biết Tây Môn Tĩnh, giờ phút này lo lắng Tây Môn Tĩnh nhận ra.
- Là ta! Vương Khả, bọn họ không tin ngươi chép, nhưng ta lại có thể khẳng định nhất định là ngươi chép, Vương Khả ngươi có năng lực gì viết ra Tụng Thiện Hoàng, vậy khẳng định không phải ngươi viết!
Trong mắt Tây Môn Tĩnh toàn là vẻ ghen ghét.
- Đúng vậy, ta nói rồi, thế nhưng mọi người không tin, còn có cha ngươi cũng không tin, nếu không, ngươi trở về giúp ta giải thích với cha ngươi một chút?
Vương Khả gật đầu nói.
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi đang tố khổ với ta sao?
- Tây Môn Tĩnh, đừng xụ mặt như thế, cái gọi là không đánh không quen biết, ngươi và ta cũng tính là có giao tình, khó có địp cùng đi khảo thí, ngồi xuống, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, tha hồ suy nghĩ tương lai, không phải rất tốt sao? Hai vị này là bạn của ngươi sao? Giới thiệu cho ta một chút, về sau chỉ nhánh công ty Thần Vương ta mở tốt, sẽ giảm giá cho các ngươi!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả. Mẹ ngươi chứ, lần trước đoạt hết tất cả tiền của ta, còn treo ngược ta lên đánh, chụp hình ảnh ta không mặc quần áo, bây giờ còn muốn kết giao bằng hữu với ta?
- Vương Khả, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi, ta có thể nói cho ngươi, ngươi và công chúa U Nguyệt là không thể nào, tân khoa Trạng Nguyên lần đại khảo này mới có thể làm thầy của công chúa, ngươi vượt qua đượ mấy bài thi sau sao?
Tây Môn Tĩnh cười lạnh châm chọc nói.
- Ngươi nói cái gì? Thầy của U Nguyệt?
Đột nhiên Vương Khả nghiêm túc lên.
- Không sai, qua lần khoa khảo này, nhất định ta sẽ trở thành thầy của công chúa U Nguyệt, Vương Khả, ta khuyên ngươi nên sớm về Thập Vạn Đại Sơn của ngươi một chút đi, tới nơi này mất mặt xấu hổ, chỉ có thể nhìn thấy bi kịch thôi!
Tây Môn Tĩnh cười lạnh nói.
- Ý gì? Ngươi cho rằng, ngươi có thể trở thành trạng nguyên? U Nguyệt mời một vị gia sư, cũng không có khả năng mời ngươi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Hừ, lần này tình thế bắt buộc, nhất định ta sẽ trở thành thầy của công chúa Ú Nguyệt!
Tây Môn Tĩnh lạnh lùng nói.
Tự tin của Tây Môn Tĩnh đến từ Binh Bộ Thượng Thư Giải Binh Giáp, Giải Binh Giáp đã đồng ý giúp Tây Môn Tĩnh ăn gian, tuy nói bài thi không có bất kỳ cái gì hỗ trợ, bài thi cũng không giúp được. Nhưng tiếp đó, ta có người ở hậu trường, còn không phải tình thế bắt buộc à?
- Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh này, chờ ngươi thật sự trở thành trạng nguyên lần đại khảo này rồi nói sau! Lại nói, có ta ở đây, U Nguyệt có thêm một vị lão sư lại có tác dụng quái gì!