nhờn Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Một đám quan văn biến sắc, thật sự muốn mời Vương Hữu Lễ đến sao, đến lúc đó kết thúc không hay.
- Nhanh đi! Hôm qua Vương Hữu Lễ đã vào thành! Hắn xuất hiện là có thể biết được tất cả chân tướng!
Vương Khả nói.
Sắc mặt chúng quan văn nhất thời đen lại, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Một canh giờ sau, cuối cùng Vương Hữu Lễ cũng được mời tới.
- Bái kiến Thừa Tướng!
Vương Hữu Lễ cung kính thi lễ.
- Vương Hữu Lễ, chắc hẳn trên đường tới đây ngươi cũng đã biết được lý do vì sao ta lại mời ngươi đến, Vương Khả nói, bản Tụng Thiện Hoàng hắn vừa viết là do ngươi viết giúp hắn, ngươi xem đi, đây có phải là do ngươi viết không!
Tây Môn Thuận Thủy hỏi.
Giờ phút này gương mặt Vương Hữu Lễ cũng co quắp lại, sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả.
Mẹ nó, Vương Khả, lúc trước ngươi nói thế nào? Ngươi đã đồng ý với ta là sẽ không nói ra bài văn này có liên quan đến ta, mẹ kiếp ngươi, vừa mới tới Thiện Thần Đô, ở trước mắt vạn người bán đứng ta sao?
Mẹ nó, ta đã dặn dò ngươi kỹ càng như vậy, bảo ngươi đừng liên hệ ta với bản Tụng Thiện Hoàng này, vậy mà ngươi lại... !
Tức thì tức nhưng Vương Hữu Lễ vẫn đè ép nỗi sợ hãi này vào trong lòng, không được kinh sợ khi nhìn thấy bản Tụng Thiện Hoàng này.
- Khởi bẩm Thừa Tướng, cùng chư vị đại nhân, các ngươi cảm thấy, bài văn này là do tại hạ xuất ra sao?
Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.
- Không!
Đám quan văn lập tức thấy khó xử.
Chắc chắn không phải là ngươi viết, sao có thể do ngươi viết được chứ?
- Đúng vậy, đúng như suy nghĩ của các ngươi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bài văn này, ta không hiểu vì sao Vương Khả lại nói bài văn này là do ta viết! Ta có thể thể với trời, ta không hề biết bài văn này!
Vương Hữu Lễ dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Con mẹ nó, nếu như ta ở trước mặt mọi người nhận bài văn nịnh hót đệ nhất thiên hạ này thì khác gì ta từ bỏ danh dự trước giờ?
Ta từ bỏ danh dự sao? Mẹ nó, ta đường đường là văn tông Đại Thiện, lại phải chịu cái danh nịnh hót trên lưng sao? Vương Khả, sao ngươi không đi chết luôn đi!
- Ai da, Vương Hữu Lễ, ngươi đừng lừa ta, Tào Hùng cũng biết, ngày trước ngươi và ta đi cùng nhau, rồi viết giúp ta, ta đã ở trước công chúng nói ra, sao ngươi lại không dám thừa nhận chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
Tào Hùng ở bên cạnh sầm mặt lại:
- Ta nói lúc nào chứ?
- Ngươi không nói à? Ngươi nói ta gian lận, không phải đã biết rõ chân tướng sao? Ta đã thẳng thắn nói ra bài văn này là do Vương Hữu Lễ viết giúp ta, ngươi xem, ở đây ta còn có một bản do chính Vương Hữu Lễ tự viết, là chữ viết của hắn, các ngươi tự nhìn đi!
Vương Khả lập tức nói ra.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra bài văn do Vương Hữu Lễ viết lúc trước từ trong vòng tay trữ vật.
Vương Hữu Lễ nhìn thấy bài văn này, như muốn tức điên lên, mẹ nó, Vương Khả, hôm nay ngươi thật sự muốn hủy hoại danh dự của ta sao?
- Vương Khả, đừng hủy hoại danh dự của ta! Trước kia ngươi đã nghĩ qua, cũng từng viết qua bài văn này, cho nên ngươi mới có thể một mạch thi xong, chuyện này chỉ có thể nói rõ ngươi đã trúng đề mà thôi, rõ ràng bên trên bài văn này có ký tên Vương Khả ngươi!
Vương Hữu Lễ trừng mắt giận dữ nói.
Vương Khả nhìn chữ ký, mặt đen lại:
- Đây không phải là lúc trước ngươi viết xong đã ký tên của ta lên sao? Tào Hùng cũng đã biết, ngươi còn trối cãi cái gì chứ? Rõ ràng chính là ngươi viết, ngươi xem bút tích này!
Đám quan viên tới nhìn, từng người đều lắc đầu.
Vương Hữu Lễ lại lộ ra vẻ đắc ý:
Ngươi nhầm rồi, đây không phải bút tích của ta!
- Cái gì?
Vương Khả sững sờ.
Vương Hữu Lễ âm thầm thở ra một hơi, còn may lúc trước ta thông minh, không dùng bút tích bản thân thường dùng đi viết, mà đổi một loại bút tích khác, chính là muốn để bản văn nịnh bợ này không liên quan gì đến ta, nguy hiểm thật!
- Vương Khả, không ngờ, ngươi còn am hiểu sử dụng nhiều loại bút tích, bút tích của bài văn này và trên bài thi kia hoàn toàn khác nhau, chắc chắn là ngươi đã dùng hai loại bút tích, thế nhưng, chuyện này cũng không quan trọng, việc ký tên kia đã nói rõ tất cả, chính là do Vương Khả ngươi sáng tác! Vương Khả, ngươi vẫn chỉ là một thí sinh, không nên vu khống bản quan!
Vương Hữu Lễ trầm giọng uy hiếp nói.
- Không có, ai vu khống ngươi chứ? Tào Hùng, ngươi tới đây chứng minh giúp ta đi!
Vương Khả lập tức nhìn về phía Tào Hùng mong đợi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tào Hùng, con mẹ nó, chuyện này bảo Tào Hùng phải làm sao bây giờ? Bởi vì đám người ở đây, không ai tin bài văn nịnh hót này do Vương Hữu Lễ viết, hắn là người thanh cao kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể viết ra loại văn chương a dua nịnh hót này chứ? Khí tiết, ngươi đang sỉ nhục khí tiết Đại Thiện sao?
Mọi người chỉ có một suy nghĩ, Vương Khả đang trêu đùa đám giám khảo, lại càng trêu đùa chuyện ngậm máu phun người của Tào Hùng.
Đây là Vương Khả bị nỗi oan ức to lớn mới cố ý đến nói nhảm.
- Được rồi, Tào Hùng, ngươi là Hình Bộ Thượng Thư, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều đại diện cho Hình Bộ Đại Thiện, Hình Bộ quan trọng nhất là chứng cứ, không có chứng cứ, thì không được chỉ hươu nói ngựa! Vương Khả có tài văn chương nổi bật, viết ra bản Cẩm Tú Sơn Hà Đồ này, là bản lĩnh của hắn, trong Đại Thiện văn đàn trước mắt, có bao nhiêu người có đủ bản lĩnh viết ra loại văn chương này? Trong đám người kia, ai dám giúp Vương Khả gian lận?
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nói.
- Tat Tào Hùng lộ vẻ phiền muộn, không biết làm sao để phản bác.
Đúng vậy, siêu cấp đại văn hào có thể viết ra bài văn này, sẽ giúp Vương Khả gian lận sao? Quan trọng hơn là, người đạt đến trình độ đại văn hào cực kỳ quý trọng danh tiết, làm sao có thể viết ra loại văn chương nịnh bợ này? Văn nhân có ngạo cốt! Sẽ không chịu nhục như vậy!
- Được rồi, ta tuyên bố, Vương Khả trong sạch, bản Tụng Thiện Hoàng này chính là do Vương Khả viết ra, bất cứ kẻ nào cũng không được vu khống!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.