Bất Diệt Thần Vương

Chương 1245: Văn nhân sống lưng không cho phép kẻ khác khinh




nhờn Dù sao, bài văn lần này của Vương Khả cũng quá gây tranh cãi đi, Cẩm Tú Sơn Hà Đồ hai trăm năm mới xuất hiện một lần, con mẹ nó, ngươi muốn vu khống cũng không cách nào mở miệng.

- Thừa Tướng, ta biết rất rõ tên Vương Khả này, ta đã điều tra tư liệu của hắn, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ viết qua văn chương, chắc chắn bài văn này không phải do hắn viết, chắc chắn là có chuẩn bị từ trước, hơn nữa là do người khác viết thay, không phải do hắn viết!

Tào Hùng trợn mắt nói.

- Chứng cớ đâu? Ai đã viết giúp Vương Khả?

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

- Híc, ta, ta, ta, ta..., tỉ chức có thể khẳng định không phải do Vương Khả viết! Hắn không có tài năng này!

Tào Hùng lo lắng nói.

~ Nói cách khác, ngươi không có chứng cứ đúng không?

Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.

- Tai Sắc mặt Tào Hùng cứng đờ.

- Không có chứng cứ, ngươi lại có mặt mũi nói những lời này, rõ ràng là ngươi đang ghen ghét!

Mộ Dung Lão Cẩu kêu lên.

- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi lại nói cho hắn biết, đây có phải là do ngươi viết không!

Một vị lão binh kéo Vương Khả lại, cho Vương Khả chỗ dựa nói.

Vương Khả bị kéo tới, lúc này vẻ mặt hắn cũng xoắn xuýt, con mẹ nó, vốn không phải là do ta viết, muốn ta nhận sao? Không nhận, Chiến Thần Điện sẽ mất hết mặt mũi, còn nếu nhận, mặc dù bây giờ mặt mũi sáng sủa, nhưng sau đó bị lộ, chính mình sẽ phải gánh chịu.

- Tào Hùng nói không sai, bài văn này không phải do ta viết!

Vương Khả mở miệng nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả.

Tào Hùng cũng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi lại phối hợp với ta sao? Vì sao? Chẳng lẽ muốn lừa ta?

- Không phải ngươi viết? Bài văn như thế, không phải do ngươi viết, vậy là ai viết?

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

- Vương Khả, ngươi đừng nói mò, đừng sợ! Có chúng ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi đừng sợ!

Mộ Dung Lão Cầu lập tức kêu lên.

Thật vất vả Chiến Thần Điện chúng ta mới mở mày mở mặt, ngươi đừng chơi trò thiêu thân với chúng ta!

- Ta nghe các ngươi vừa nói chuyện, loại văn chương có cấp độ văn khí Cẩm Tú Sơn Hà Đồ này, làm sao Vương Khả ta có thể viết được? Cũng chỉ có Lễ Bộ Thượng Thư Vương Hữu Lễ ở lần khoa khảo hai trăm năm trước mới có thể viết ra được. Không sai, các ngươi đoán không sai, bản Tụng Thiện Hoàng này không phải do ta viết, mà là do Lễ Bộ Thượng Thư Vương Hữu Lễ viết ra! Chỉ có hắn mới có thể viết ra bài văn đạt đến trình độ này!

Vương Khả vô cùng thành khẩn nói ra.

Vương Khả vừa dứt lời, đám lão binh của Chiến Thần Điện liền thấy sốt ruột, Vương Khả, sao ngươi có thể nói bài văn này là Vương Hữu Lễ viết chứ? Cứ cho là do hắn viết, bây giờ, ngươi cũng phải sống chết nói là của ngươi! Lần này xong rồi, ngươi lại khai ra Vương Hữu Lễ, xem ra Chiến Thần Điện của chúng ta không cách nào mở mày mở mặt rồi. Sẽ bị đám quan văn này cười chết!

Đám lão binh phiền muộn, nhưng giờ phút này đám quan văn kia lại không ai cười, cả đám trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, lộ vẻ không tin.

- Vương Khả, ngươi nói bài văn này là do ai viết?

Tào Hùng lộ về khó coi nói.

- Là Lễ Bộ Thượng Thư Vương Hữu Lễ, không phải ngươi cũng biết sao? Đoạn thời gian trước ta và Vương Hữu Lễ ở chung một chỗ, ngươi không biết sao? Chính là lúc đó hắn viết giúp ta!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Mặt Tào Hùng đen lại, ta biết ngươi và Vương Hữu Lễ ở chung với nhau, thế nhưng ngươi nói bài văn này là do Vương Hữu Lễ viết giúp ngươi, ngươi nói ta làm sao thuyết phục những người khác đây?

- Hồ đồ, Vương Hữu Lễ chính là Lễ Bộ Thượng Thư, văn tự thanh cao ngạo mạn, như tuyết trắng mùa xuân, không thể khinh thường. Vương Hữu Lễ là văn tông của Đại Thiện Hoàng Triều ta, sao có thể viết ra bài văn này?

Một vị giám khảo trợn mắt nói.

- Ngươi có ý gì? Bài văn này của ta mất mặt chỗ nào? Còn nữa, ngoài Vương Hữu Lễ ra thì ai có thể viết được như này?

Vương Khả trợn mắt nói.

Mặt của đám quan văn đen lại, đúng vậy, không phải do ngươi viết, vậy ai có thể viết ra loại văn chương cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ này chứ? Chỉ có Vương Hữu Lễ mới đạt tiêu chuẩn này.

Nhưng Vương Hữu Lễ có thể viết ra loại văn chương này sao?

Xuyên suốt tất cả đều là giọng điệu nịnh nọt a dua, làm sao Vương Hữu Lễ có thể viết loại văn chương này? Ngươi đánh chết ta cũng không tin, Vương Hữu Lễ là người thế nào, chính là văn tông Đại Thiện ta, là cốt cách của các văn nhân Đại Thiện ta, làm sao hắn có thể viết ra loại văn rắm thí này? Nếu hắn viết ra loại văn chương này, mẹ nó, ta sẽ ăn cái bàn đọc sách này!

- Vương Khả, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?

Tây Môn Thuận Thủy cũng trợn mắt nói.

- Không phải các ngươi muốn ta nói ra chân tướng sao? Các ngươi nói chỉ có Vương Hữu Lễ mới có thể viết ra bài văn đạt đến trình độ này, ta nói không sai, bài văn này của ta chính là do Vương Hữu Lễ viết giúp ta, ta không nói láo, các ngươi có thể đi hỏi Vương Hữu Lễ!

Vương Khả trừng mắt nói xong lời thật.

Trong lúc nhất thời, đám quan viên trầm mặc.

- Vương Khả, ta đã nhìn ra, bài văn này là do ngươi viết, đám giám khảo này chỉ hươu nói ngựa, không biết xấu hổ vu khống ngươi, ngươi tức giận nên ngươi nói nhảm, ngươi đang châm chọc đám giám khảo này đúng không?

Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.

Mộ Dung Lão Cấu hiểu như vậy, tự nhiên những giám khảo kia cũng hiểu như vậy, mẹ nó, ngươi dám châm chọc chúng ta sao?

- Ta không có, lời ta nói là sự thật, không tin, các ngươi cứ đi hồi Vương Hữu Lễ! Bài văn này, chính là do Vương Hữu Lễ viết giúp ta, các ngươi cũng đã phát hiện ra điểm lạ thường, ta có thể không thừa nhận sao, nếu không về sau ta bị lộ thì làm sao? Ta ăn ngay nói thật, các ngươi ở đây tranh cãi làm gì? Tìm Vương Hữu Lễ đến hỏi một chút là biết!

Vương Khả trợn mắt nói.

Giọng điệu của Vương Khả cứng rắn, khiến mọi người càng cảm thấy Vương Khả đang châm trọc mọi người, cả đám lập tức trừng mắt nhìn về phía Tào Hùng, ngươi làm hay lắm.

- Đi mời Lễ Bộ Thượng Thư Vương Hữu Lễ đến văn miếu một chuyến!