Bất Diệt Thần Vương

Chương 1244: Cẩm Tú Sơn Hà Đồ




Giờ phút này vẻ mặt các quan chấm thi đều co rúm lại. Trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Hôm nay đề khảo là "Đại Thiện Hoàng Triều ân uy thiên hạ" !

Mặc dù tiêu đề bài văn này của Vương Khả gọi là "Tụng Thiện Hoàng' ! Đề mục không đúng, nhưng có ai dám nói không đối?

Thiện Hoàng lợi hại, không phải là Đại Thiện Hoàng Triều lợi hại sao?

Quan trọng hơn chính là, từ đầu tới cuối bài văn này, đều đang khen Đại Thiện Nhân Hoàng, phía trên dùng từ ngữ trau chuốt hoa lệ, sắp xếp tỉ mỉ tỉnh diệu, đã đến cấp độ làm cho người giận sôi. Quả thực là cải biến một chữ cũng không làm được!

Quan trọng nhất là, áng văn chương này hoàn toàn là nịnh bợt Lời lẽ nịnh bợ này, khiến chúng quan văn nhãyong đều tê cả da đầu, nịnh bợ còn có thể nịnh như này sao? Một điểm che giấu cũng không cần? Tại sao tên Vương Khả này lại không biết xấu hổ như vậy chứ?

Bới móc? Không tìm được! Mỗi một chữ trong áng văn chương này đều đang khen ngợi Đại Thiện Nhân Hoàng, khen Thiện Hoàng, ngươi dám nói câu nào nói không đúng? Ngươi có mấy cái đầu để dám định công đức của Thiện Hoàng, ngươi còn cần mũ ô sa hay không?

Không thể bới móc từ phương hướng phủ định! Vậy thì bới móc từ phương hướng khẳng định, nói khen Thiện Hoàng chưa đủ, nhưng đến lúc đó ngươi phải đưa ra bài văn vượt qua áng văn chương này. Công phu nịnh bợ trong bài văn này đã leo lên tới đỉnh, căn bản là nịnh hót ba trăm sáu mươi độ, không hề có góc chết!

Làm sao bây giờ? Không bới móc được?

Lạc đề sao? Không, Vương Khả dùng sự vĩ đại của Thiện Hoàng đến tô đậm sự vĩ đại của Đại Thiện Hoàng Triều, làm rõ Đại Thiện Hoàng Triều ân uy thiên hạ, cái này gọi là miêu tả khía cạnh, biết hay không? Nếu như Vương Khả dùng những khía cạnh của người khác đến miêu tả, vậy sẽ lạc đề, nhưng dùng khía cạnh Thiện Hoàng đến tô đậm, ngươi có thể nói áng văn chương này lạc đề sao? Nếu ngươi ghét bỏ mình quá nhiều đầu, thì có thể thử xem!

Một áng văn nịnh bợ, khiến cả đám quan văn không có chỗ xuống tay, con mẹ nó, tại sao Vương Khả lại kê tặc như vậy?

- Vương Khả, hắn không biết xấu hổi Tào Hùng càng xấu hổ giận dữ không thôi.

Vì muốn bới móc áng văn chương này, Tào Hùng đều muốn nghẹn ra nội thương, lấy tài văn chương của Tào Hùng, thật sự không tìm thấy phương hướng vu khống Vương Khả. Mẹ nó, ngươi dùng việc nịnh Thiện Hoàng đến chắn miệng của chúng ta sao? Ngươi viết bài không theo lẽ thưởng, từ ngữ a dua nịnh hót, buồn nôn như vậy mà ngươi cũng viết ra được? Ngươi không biết xấu hổi Không biết Mộ Dung Lão Cẩu chen vào trong đám người từ khi nào.

- Thừa tướng, áng văn chương này của Vương Khả thế nào? Có phải đệ nhất hay không?

Mộ Dung Lão Cầu mong đợi nói.

Chúng quan viên nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của Mộ Dung Lão Cẩu, lập tức như nuốt phải một con chuột chết, lần này chẳng những không thể khiến Chiến Thần Điện ăn quả đắng, còn bị Chiến Thần Điện đánh mặt?

Một bài văn a dua nịnh nọt buồn nôn, cả đám quan văn sửng sốt không tìm được cớ để đi bới móc!

Chủ yếu là do uy nghiêm của Thiện Hoàng không cho phép kẻ khác coi thường, chúng ta muốn mắng Vương Khả a dua nịnh hót, đều phải cân nhắc đến cảm xúc của Thiện Hoàng, phải cân nhắc xem về sau có thể bị Thiện Hoàng làm khó dễ hay không!

Con mẹ nó.

Mộ Dung Lão Cầu còn tiến tới góp mặt hỏi, đây không phải đánh mặt của chúng ta sao?

Tây Môn Thuận Thủy thở dài:

- Bài thi này của Vương Khả làm trúng đề thi, văn từ hoa lệ, văn khí hơn người, nếu không có ai vượt qua bài thi này, có thể là đệ nhất! Nhưng bây giờ, thời gian kiểm tra còn chưa kết thúc! Tất cả vẫn còn sớm, những người không liên quan, không được ồn ào náo động!

- Ha ha ha, đệ nhất sao? Người của Chiến Thần Điện ta cũng có thể dành đệ nhất, cái quan văn khoa khảo này cũng không có gì đặc biệt! Ha ha ha!

Mộ Dung Lão Cầu hưng phấn cười to.

Mặt của đám quan văn lập tức tối sầm lại, ngươi có thể đừng đắc chí ở trước mặt chúng ta được không?

Bây giờ Mộ Dung Lão Cầu rất cao hứng, dù sao thì từ khi Chiến Thần Điện được thành lập, có rất nhiều công lao to lớn, vậy mà hàng ngày luôn bị đám quan văn ở phía sau mắng là mù văn, chuyện này ai mà chịu nổi? Chiến Thần Điện phái người đi thi không chỉ một lần, là vì mở mày mở mặt, nhưng mỗi lần đều bị thất bại tan tác trở về, chuyện này cơ bản không phải trên cùng một lĩnh vực, ngươi nói có tức hay không chứ?

Bản thân Mộ Dung Lão Cẩu càng tự mình đi thi mấy lần, đáng tiếc... !

Cũng may có tên quái thai Vương Khả này, Vương Khả vốn không phải là thành viên của Chiến Thần Điện? Không sao, từ giờ trở đi phải là được! Lại nói, hắn đi ra từ Thiên Lang Tông do ta khai sáng, không phải người Chiến Thần Điện thì là gì?

Cuối cùng, Chiến Thần Điện cũng có thể mở mày mở mặt, Mộ Dung Lão Cẩu có thể không hưng phấn sao?

- Gian lận, chắc chắn Vương Khả đã gian lận!

Bỗng nhiên một cái âm thanh vang lên.

- Tào Hùng, ngươi nói gì vậy? Ngươi muốn vu khống người của Chiến Thần Điện ta sao?

Mộ Dung Lão Cẩu lập tức trừng mắt quát.

- Tào Hùng, ngươi dám vu khống người của Chiến Thần Điện ta, ngươi có tin chúng ta đánh ngươi thành đầu heo không?

Đám lão binh du côn lập tức nhảy ra ngoài.

Coi Chiến Thần Điện chúng ta không có người ư? Giữa ban ngày ban mặt lại muốn bắt đầu vu oan hãm hại?

- Tào Hùng? Ngươi nói Vương Khả gian lận, có bằng chứng gì không?

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

- Đúng, chứng cứ của ngươi đâu? Chỉ nói suông, muốn ngậm máu phun người vu oan hãm hại người khác, cũng phải có lý do rõ ràng, Vương Khả là người nộp bài đầu tiên, vậy hắn chép của ai chứ?

- Đúng vậy, đề bài của kỳ thi cuối năm lần này chính là do quan văn của các ngươi ra, chính là Thừa Tướng ra, ý ngươi là Thừa Tướng đã cho Vương Khả biết trước đề sao?

- Ngươi nói ai có thể gian lận cái văn khí này cho Vương Khả?

Phi, Tào Hùng, ngươi đám vu oan Vương Khả, cho dù nháo đến chỗ Thiện Hoàng, chúng ta cũng không tha cho ngươi!

Một đám lão binh lập tức khí thế hung hăng nói.