Bất Diệt Thần Vương

Chương 1224: Hoàng Nguyệt Nga




Người phụ nữ này là ai? Giọng điệu, dáng vẻ lớn như vậy? Đây không phải là cứu viện Vương Hữu Lễ mời tới chứ.

- Ọe, Hoàng lão bản, rốt cuộc ngươi cũng đến!

Vương Hữu Lễ vừa nôn, vừa ngạc nhiên nhìn người phụ nữ áo vàng.

Ánh mắt Vương Hữu Lễ có một chút hâm mộ, khiến Vương Khả nhìn thấy cũng sững sờ, người phụ nữ này là tình nhân cũ của Vương Hữu Lễ?

- Ta đã tới, đừng có dùng ánh mắt kia nhìn ta, lão nương và ngươi không có quan hệ gì, đừng làm bẩn thanh danh của ta!

Người phụ nữ áo vàng nói.

- Được rồi, được rồi, Hoàng lão bản, chính là đám Yêu Thỏ này, đúng rồi, vài ngày trước ta sai người đưa đến hai con thỏ sống, một con thỏ chết được không?

Vương Hữu Lễ lập tức cười nói.

- Cũng được, đã ra tay rồi!

Người phụ nữ áo vàng nói.

- Vậy là tốt rồi!

Vương Hữu Lễ lập tức cười nói.

- Đúng rồi, Hoàng lão bản, chính là bọn họ, bọn họ một đường truy sát ta, nếu không phải hôm nay ta vắt hết óc kéo dài thời gian, chỉ sợ ta đã chết ở nơi này, Hoàng lão bản, ngươi tới hơi chậm! Suýt chút nữa ta đã chết!

Vương Hữu Lễ lập tức nói.

Vương Khả sầm mặt lại, là ngươi vắt hết óc suy nghĩ kéo dài thời gian sao? Rõ ràng chính là ta mài!

- Ta đến chậm? Đến trước hừng đông, hiện tại trời đã hửng đông sao?

Người phụ nữ áo vàng lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, một tia sáng hửng đông xuất hiện ở phía đông.

- Bà chủ Hoàng, ngươi căn thời gian thật chuẩn!

Vương Hữu Lễ cười khổ nói.

- Chính là đám mao đầu tiểu yêu này?

Người phụ nữ áo vàng nhìn về phía thỏ yêu ở vách núi nơi xa.

Mặc dù giờ phút này, Thỏ Vương và đám thỏ yêu đã tự do, nhưng giống như đã không còn sự kiêu ngạo lúc trước nữa, cả đám ở bên trong kinh dị, quay đầu muốn chạy trốn.

~ Ai u, không biết lão nương? Ở trước mặt ta, còn muốn chạy?

Người phụ nữ áo vàng lạnh lùng nói.

- Hoàng, Hoàng lão bản, chuyện không liên quan đến ta, ta cũng chỉ là kẻ làm thuê mà thôi, lần này ám sát Vương Hữu Lễ, là lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai, ngươi, ngươi đừng bắt ta!

Thỏ Vương lập tức khẩn trương nói.

Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Thỏ Vương, tình huống gì vậy?

Vẻ kiêu ngạo vừa rồi của ngươi đâu? Nhìn thấy cô gái mặc áo vàng này thế mà sợ đến như vậy?

- Lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai là không sai, hiện tại ta bảo vệ bọn họ, trong lúc bọn họ đến Thiện Thần Đô, ngươi có động thủ hay không?

Người phụ nữ áo vàng hồi.

- Không động, không động, ta cam đoan không động!

Thỏ Vương lập tức kêu lên.

- Vậy được, ta cũng không nhìn chằm chằm ngươi nữa, ngươi biết quy củ của Hoàng Nguyệt Nga ta rồi chứ, đối với yêu thú, ta không căm thù, cũng không bắt lấy, chỉ khi nào đắc tội ta! Ta mới phải vận dụng quan hệt!

Người phụ nữ áo vàng rít một hơi thuốc bình tĩnh nói.

- Ta hiểu quy củ, lần mua bán này coi như ta thua lỗ, cam đoan không động tâm tư, ai dám làm ngài tức giận, ta không động tên Vương Hữu Lễ này nữa, cam đoan không động! Thế nhưng, Vương Khả bên cạnh hắn... !

Thỏ Vương vẫn không cam tâm nhìn về phía Vương Khả như cũ.

- Ô? Nghe không hiểu lời của ta? Hay là không muốn đi?

Hoàng Nguyệt Nga trầm giọng nói.

- Không, không, hiện tại chúng ta đi ngay, đi ngay!

Thỏ Vương quát.

Thành viên Thỏ Tử Đoàn không dám nói gì, lập tức đi theo Thỏ Vương chạy về nơi xa, trong nháy mắt đã biến mất ở bên trong sơn lâm.

Vương Khả giương mắt nhìn thỏ yêu chạy trối chết.

- Vương Hữu Lễ, ngươi không giới thiệu cho ta vị Hoàng lão bản phong hoa tuyệt đại này là thần thánh phương nào sao?

Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Nguyệt Nga.

- Ngươi chính là Vương Khả? Lớn lên nhìn cũng tạm được, nghe nói ngươi mở một hiệu buôn, gọi là cái gì mà công ty Thần Vương? Hãm hại lừa gạt vô số tiền tài của đám người nghèo trong Thập Vạn Đại Sơn?

Hoàng Nguyệt Nga hít một hơi thuốc nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ai, ai tung tin đồn nhảm, ta lừa gạt lúc nào?

- Vương Khả, vị này là bà chủ 'Thiên hạ đệ nhất yêu sủng các' Thiện Thần Đô, Hoàng Nguyệt Nga, người mua bán yêu thú lớn nhất Trung Thần Châu chính là nàng! Lúc trước thỏ yêu của ta là do nàng thu mua, sau đó xử lý một phen, bán cho người khác làm tọa ky, linh thú thủ sơn!

Vương Hữu Lễ giải thích nói.

- Bà chủ thiên hạ đệ nhất yêu sủng các? Ngài mở cửa hàng thú cưng ư?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Bà chủ cửa hàng thú cưng lớn nhất Trung Thần Châu, khó trách yêu thú nhìn thấy nàng, lại bị dọa cho run chân.

- Cửa hàng thú cưng, không sai, ta mổ cửa hàng thú cưng, ta mua bán yêu thú, về sau có hàng cứ bán cho ta!

Hoàng Nguyệt Nga hít một hơi thuốc gật đầu nói.

- Vậy vừa rồi, nhiều thỏ yêu như vậy, tại sao ngươi không bắt?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Từ trước cho tới bây giờ ta không chủ động đi bắt yêu thú, ta chỉ buôn bán! Tiểu gia hỏa, ngươi không hiểu nhân quả sao?

Ta buôn bán không dính nhân quả, ta chỉ là một người làm ăn.

Dính nhân quả chính là người bán yêu thú, ví dụ như Vương Hữu Lễ, hắn bán mấy con thỏ yêu cho ta, ta sẽ dán lên nhãn hiệu, là Vương Hữu Lễ bắt, thỏ yêu trả thù, cũng sẽ chỉ tìm Vương Hữu Lễ báo thù! Không liên quan gì đến ta!

Hoàng Nguyệt Nga giải thích.

Vương Khả lộ vẻ cổ quái, không có quan hệ gì với ngươi, không có mua bán sẽ không có tổn thương, ngươi mới là kẻ cầm đầu?

- Ồ? Nghe đồn Vương Khả loè loẹt, nói năng ngọt xớt, mặt dày không biết xấu hổ, tại sao lại thấy ngây ngốc như vậy?

Hoàng Nguyệt Nga lộ vẻ cổ quái nói.

Vương Khả sầm mặt lại, ngươi mới loè loẹt, nói năng ngọt xót, ngươi mới mặt dày không biết xấu hổ ấy! Ngươi mới ngây ngốc!

Mẹ nó, ai tung tin đồn nhảm? Chúng ta ngồi trong nhà, nước bẩn từ trên trời rơi xuống sao?

Ánh nắng sáng sớm chiếu xạ toàn bộ sơn cốc, Vương Khả đưa mắt nhìn Hoàng Nguyệt Nga bay lên biến mất ở chân trời!

Vương Hữu Lễ ngồi xếp bằng ở một bên, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

- Phốc!

Máu tươi đen kịt, Vương Hữu Lễ thổ ra một hơi dài.

- Quả nhiên Hoàng lão bản lợi hại, một chưởng đã giúp ta trừ độc!

Vương Hữu Lễ cảm thán nói.

- Vương Hữu Lễ, độc của ngươi đã được giải?