Bất Diệt Thần Vương

Chương 1223: Hoàng Nguyệt Nga




Vương Khả không bị Hồng Nhãn Yêu Thuật của Thỏ Vương thôi miên!

Một tay nắm lấy Định Quang Kính, dẫn động linh thạch tiêu hao, một tay khác tiện tay nắm một đoàn trọc chân nguyên, muốn nhét vào miệng Vương Hữu Lễ giúp hắn thanh tỉnh.

Thời điểm Vương Khả sắp nhét vào miệng Vương Hữu Lễ, đột nhiên phu xe xông ra, đánh một chưởng vào mu bàn tay Vương Khải - Oanh!

Trong nháy mắt ngăn chặn Vương Khả cứu Vương Hữu Lễ.

- Tình huống gì vậy? Ta đang cứu các ngươi, ngươi đánh ta làm gì? Không phải ngươi bị thôi miên à?

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Bọn họ bị thôi miên rồi, Vương Khả, hôm nay ngươi phải chết!

Thỏ Vương hét to một tiếng.

- Ngươi đánh rắm gì vậy, ngươi cũng không thể động!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ta không thể động, nhưng bọn họ có thể động!

Thỏ Vương lạnh lùng nói.

Chỉ thấy, ánh mắt đờ đẫn của tên phu xe kia, đột nhiên trở nên dữ tợn, đánh một chưởng vào sau lưng Vương Khả.

- Cái gì? Ngươi có thể điều khiển người bị thôi miên?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Vương Hữu Lễ bị thôi miên không thể động, còn ngươi không bị thôi miên? Nhưng không sao, tên phu xe này bị thôi miên là được rồi, hắn là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, còn ngươi là Nguyên Anh cảnh sơ giai, chết đi!

Thỏ Vương dữ tợn, hét lớn một tiếng.

- Oanh!

Phu xe đánh một chưởng lên lưng Vương Khả.

Thế nhưng, chỉ khiến quần áo Vương Khả hơi rung động và bị đánh ra một cái lỗ thủng hình chưởng ấn mà thôi.

Thỏ Vương trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi, ngươi, ngươi không đau sao?

- Đau cái em gái ngươi ấy, Thỏ Vương, có bản lĩnh hai chúng ta đơn đấu, đừng tìm giúp đỡ!

Vương Khả trợn mắt quát.

- Oanh, oanh!

Phu xe lại đánh lên người Vương Khả hai chưởng, thế nhưng, Vương Khả vẫn không có phản ứng quá lớn.

- Chuyện này, chuyện này không có khả năng, vì sao ngươi không phản ứng?

Thỏ Vương trợn mắt kinh ngạc nói.

- Vương Hữu Lễ, phu xe của ngươi điên rồi, ngươi còn có thể chống đỡ Hồng Nhãn Yêu Thuật của Thỏ Vương không? Đến đây, ăn giải dược của ta, ngươi sẽ tỉnh lại!

Vương Khả muốn tiếp tục nhét trọc chân nguyên vào miệng Vương Hữu Lễ.

- Oanh, oanh, oanh!

Phu xe lại tiếp tục xuất thủ, khiến Vương Khả muốn cứu tỉnh hai người cũng khó.

- Con mẹ nó, ngươi không thể yên tĩnh được sao? Được rồi, nồng đậm không dùng được, vậy liền pha loãng một cái chút, trọc chân nguyên tan ra thành trọc chân khí, tan!

Vương Khả vung tay lên.

- Oanh!

Bốn phương tám hướng lập tức có vô số khói vàng bao phủ mọi người.

Vương Khả không bị trọc chân khí ảnh hưởng, cho nên không cảm giác được cái mùi thối này, nhưng những người khác thì không giống.

Vương Hữu Lễ và phu xe đang đờ đẫn, đột nhiên toàn thân run lên, tiếp theo không ngừng trợn trắng mắt.

Đột nhiên đám thỏ yêu bị Định Quang Kính giam cầm ở một bên, cũng ngửi được mùi hôi thối trước đó chưa từng có.

- Oanh! Đùng!

Trong đầu như vang lên tiếng thiên lôi nổ mạnh, mùi hôi thối kia, bay thẳng vào sâu trong linh hồn đám thỏ yêu.

- Ọel - Cứu ta, đại vương, cứu ta, ọel - Ta không chịu nổi, đây là cái gì? Ai thả bom!

- Đại vương, cay mắt quá, mùi thối này cay mắt quá, mắt của ta đau!

- Đại vương, cứu mạng! Con mắt của ta cay sắp không nhìn được nữa rồi!

Đám thỏ yêu tuyệt vọng hô hào, mà Thỏ Vương đứng mũi chịu sào cũng bị trọc chân khí kích thích cho nước mắt như mưa.

- Vương Khả, đây là độc khí gì? Ngươi, ngươi, đây là cái gì, Hồng Nhãn Yêu Thuật của ta, mắt của ta!

Thỏ Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Con mắt cay đau thì cũng thôi đi, quan trọng là còn mùi hôi thối nữa, cái mùi thối này khiến Thỏ Vương không biết làm thế nào?

Coi như thôi động cương tráo cũng vô dụng, trọc chân khí này tựa như có thể xuyên thấu cương tráo vậy.

- ÁI Thỏ Vương và một đám thỏ yêu cùng nhau kêu thảm.

Vương Khả nhìn Vương Hữu Lễ và phu xe.

- Tại sao vẫn chưa tỉnh? Tại sao hai người các ngươi còn chưa tỉnh!

Vương Khả buồn bực quát.

Chỉ thấy hai mắt của Vương Hữu Lễ và phu xe đã trắng dã, hơn nữa trong miệng sùi bọt mép, toàn thân đang run rẩy.

Vương Khả:

Chuyện này, các ngươi bị thôi miên, lại hít vào trọc chân khí, sẽ không bị thối chết chứ? Đừng nha!

~ Tỉnh dậy!

Vương Khả hô.

Thế nhưng, hai người vẫn đang run rẩy sùi bọt mép. Cũng may giờ phút này Thỏ Vương cũng trúng chiêu, Thỏ Vương căn bản không có cách nào thôi miên thao túng phu xe, nên phu xe yên tĩnh không ít.

Vương Khả tới gần, chuẩn bị cho hai người ăn trọc chân nguyên càng thêm sền sệt nồng đậm.

Bỗng nhiên một cái thanh âm khó chịu từ trên không truyền đến.

- Mùi gì vậy? Thối quá?

Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến.

- Oanh!

Đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua, trong nháy mắt hình thành một cơn bão lớn, trong lúc nhất thời đất đá tung bay, mọi người ngã trái ngã phải, ngã xuống một chỗ.

Vương Khả cũng bị cơn gió lớn này thổi cho lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã.

Còn đám thỏ yêu thì bị hất bay ra ngoài.

- ÁI Đám thỏ yêu đụng vào vách núi cách đó không xa, thoát ly phạm vi chiếu xạ của Định Quang Kính nên được tự do.

Thỏ yêu được thả tự do không có chạy, cũng không có nhào lên, mà cùng nhau vịn vào hòn đá trên vách núi, khom người xuống.

- Ọe!

Đám thỏ yêu không ngừng nôn mửa.

Dưới cơn gió lớn này, mùi thối ở bốn phía hoàn toàn tán đi.

Vương Hữu Lễ, phu xe ngã nhào trên đất, co giật một cái, ánh mắt tan rã lại trở về lần thứ hai.

- Vừa rồi, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Ọe!

Bỗng nhiên Vương Hữu Lễ nôn oe.

- Đại nhân, ta cũng không biết, ọe, tại sao ta lại nôn vậy? Ọe!

Phu xe cũng quỷ trên mặt đất nôn mửa một phen.

Vương Khả nhìn về phía kẻ khởi xướng, đó là một người phụ nữ trung niên mặc áo lông thú màu vàng, người phụ nữ này khá xinh đẹp, tay cầm một cái tẩu hút thuốc, đứng ở chỗ xe ngựa, vừa hút thuốc phiện, vừa nhìn con ngựa bất tỉnh trên mặt đất.

Một đôi giày cao cổ tinh xảo, đá vào miệng con ngựa sùi bọt mép, người phụ nữ nhíu mày nhìn lại.

- Vương Hữu Lễ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Vội vã mời ta đến, chỉ vì mấy tên mao đầu tiểu yêu này thôi sao?

Vẻ mặt người phụ nữ hút thuốc phiện có chút không kiên nhẫn.

- Mao đầu tiểu yêu?

Vương Khả sững sờ.