Bất Diệt Thần Vương

Chương 1225: Một chữ năm trăm vạn




Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Không sai, may mắn có Hoàng lão bản ra tay, ngươi nhìn ta đi, hiện tại khí tức khôi phục!

Vương Hữu Lễ cười nói.

- Oanh!

Vương Hữu Lễ bộc phát khí tức, lập tức nhấc lên đá vụn ở bốn phía.

- Nguyên Thần cảnh?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Không sai, tu vi lão phu vốn là Nguyên Thần cảnh, chỉ vì trúng độc nên mới bị áp chế, hiện tại tốt rồi!

Vương Hữu Lễ cười nói.

- Tốt cái gì, Nguyên Thần cảnh như ngươi khẳng định cũng không phải là đối thủ của Thỏ Vương, Hoàng Nguyệt Nga đã đi, lát nữa Thỏ Tử Đoàn trở lại thì phải làm sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Sẽ không, Hoàng lão bản tự mình ra mặt, yêu thú nào còn dám lỗ mãng! Nếu đã đồng ý với Hoàng lão bản, mà yêu thú nào dám vi phạm, thì chờ tai nạn đến đi!

Vương Hữu Lễ cười nói.

- Hoàng Nguyệt Nga chỉ là bà chủ một cái cửa hàng thú cưng?

Rất lợi hại sao?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Một trong hai đại Chiến Thần hiện tại của Chiến Thần Điện, Đại Thiện Hoàng Triều, ngươi nói có lợi hại hay không!

Vương Hữu Lễ lắc đầu.

Vương Khả sầm mặt lại:

- Chiến Thần của Chiến Thần Điện? Vậy không phải là tu vi Võ Thần cảnh à?

- Đúng rồi!

Vương Hữu Lễ nói.

- Nàng là Chiến Thần trong Chiến Thần Điện, Đại Thiện Hoàng Triều? Sao vừa rồi ngươi không nói cho ta biết?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Hả, ngươi không biết sao? Ta thấy Hoàng lão bản nói chuyện với ngươi nửa ngày mà!

Vương Hữu Lễ hiếu kỳ nói.

- Ta biết cái đếch gì! Ta còn đang kỳ quái, tại sao nàng biết tình huống của ta ở Thập Vạn Đại Sơn, thậm chí còn hiểu hơn so ngươi, không ngờ nàng là Chiến Thần Điện! Mẹ nó, sao ngươi không nói sớm!

Vương Khả trợn mắt tức giận quát.

~ Nói sớm làm gì?

Vương Hữu Lễ khó hiểu trả lời.

- Ta muốn đi Chiến Thần Điện tìm sư tôn ta, lần này có sẵn xe đi nhờ, ta lại không đi theo, ở đây nói nhảm nửa ngày với lão già họm hẹm như ngươi!

Vương Khả tức giận không thôi.

Gương mặt Vương Hữu Lễ co quắp lại:

- Ngươi nói ai lão già họm hẹm?

- Không phải là ngươi sao? Bộ dáng này của ngươi còn trẻ lắm à?

Có đẹp trai như ta không?

Vương Khả trợn mắt nói.

Vương Hữu Lễ:

- Còn nữa, lúc đầu ta giúp ngươi kéo dài thời gian, không thu tiền ngươi, lần này ta tổn thất rất nhiều, làm phiền ngươi thanh toán! Định Quang Kính tiêu hao tổng cộng năm trăm vạn cân linh thạch, yêu cầu thanh toán một lần!

Vương Khả nói.

Vương Hữu Lễ sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Vừa rồi ta đã an toàn, có thể rời đi, là ngươi nhất định phải kéo ta xuống nước, bằng không, ta có thể tiêu hao năm trăm vạn cân linh thạch sao? Tất cả đều là vì ngươi, ngươi sẽ không quỵt nợ số tiền kia chứ?

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Ta không có tiền!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Đánh rắm, người ta nói, quan tri phủ thanh liêm ba năm kiếm mười vạn lạng bạc, ngươi đã là lễ bộ thượng thư, kiếm tiền còn không phải như chơi đùa? năm trăm vạn cân linh thạch, đối với ngươi mà nói nhiều không? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của ta đói Vương Khả trợn mắt tức giận nói.

- Thực sự hết tiền! Lão phu liêm khiết thanh bạch, chưa bao giờ ăn hối lộ trái pháp luật!

Vương Hữu Lễ lắc đầu.

- Ngươi đánh rắm, lúc trước ngươi còn qua tay, bán mấy con thỏ kiếm lời một khoản kia kìa!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đại nhân nhà ta là thanh quan, là người đọc sách, thật sự không có tiền!

Phu xe ở một bên nói giúp.

Vương Khả sầm mặt lại nhìn về phía Vương Hữu Lễ ở trước mắt:

- Vương Hữu Lễ, ngươi đừng có quá mức! Ta nấu cho ngươi một nồi thịt thỏ cay đã không lấy tiền ngươi, vừa rồi ta kéo dài thời gian cứu ngươi một mạng, ta cũng không so đo với ngươi, ít nhất ngươi cũng phải trả lại năm trăm vạn cân linh thạch tổn thất này cho ta chứ. Mẹ nó, tất cả tổn thất lần này đều bởi vì ngươi!

- Thực sự hết tiền!

Vương Hữu Lễ lắc đầu.

Vương Khả trợn mắt nhìn Vương Hữu Lễ, trong lúc nhất thời, không khí hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt, đây là lần thứ nhất Vương Khả gặp được lão già trực tiếp như vậy!

Mẹ nó, tiền của ta ngươi cũng dám lấp liếm!

- Không trả tiền, không cho đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Nếu không, như vậy đi... !

Vương Hữu Lễ cau mày trả lời.

- Làm sao? Ngươi còn tiền?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Không phải, ta viết cho ngươi một bộ chữ!

Vương Hữu Lễ suy nghĩ trả lời.

Vương Khả:

Ngươi viết cho ta một bộ chữ? Ta cũng không phải bị bệnh tâm thần, ta cần chữ của ngươi làm gì?

- Lần trước, một bộ chữ của ta đấu giá được năm trăm vạn cân linh thạch, chữ của ta đáng giá này, ta có thể viết cho ngươi thêm mấy chữt Vương Hữu Lễ giải thích.

- Lần trước chữ của ngươi đấu giá được năm trăm vạn cân linh thạch, tiền đâu? Đây không phải tiền sao? Đưa ta!

Vương Khả trợn mắt nói.

Ta không cần chữ của ngươi.

- Năm đó, phương nam thủy tai, ta quyên góp cho bách tính cực khổ ở phương nam rồi!

Vương Hữu Lễ trả lời.

Vương Khả:

Con mẹ ngươi khoác lác, đòi tiền ngươi, ngươi liền nói không có?

Thà rằng quyên góp cũng muốn già mồm?

- Nào, lấy bàn giấy ra, mài mực cho ta, ta viết cho Vương Khả một bộ chữ, xoá nợ năm trăm vạn cân linh thạch này đi!

Vương Hữu Lễ dặn dò người phu xe.

- Vâng!

Phu xe lập tức làm theo.

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ:

- Ngươi làm gì? Ngươi làm gì? Ai cần chữ của ngươi!

- Ngươi có thể không cần, nhưng ta không thể không cho! Một bộ chữ, năm trăm vạn cân linh thạch! Dù sao ta viết xong cũng không nợ ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Vương Hữu Lễ giải thích.

Phu xe đã bắt đầu mài mực ở một bên.

Vương Khả hít một hơi lạnh, tên Vương Hữu Lễ này già dặn đến một cảnh giới, con mẹ nó đây là ép mua ép bán sao? Ta không nói lấy chữ của ngươi, ngươi lại mạnh mẽ quy ra năm trăm vạn cân linh thạch trả nợ cho ta?

- Vương Hữu Lễ, ngươi đừng khinh người quá đáng, một bộ chữ của ngươi trị giá bao tiền! Ngươi viết bừa bộn, làm sao có thể đáng tiền? Người ta tốn năm trăm vạn cân linh thạch mua một bộ chữ của ngươi, không phải chữ của ngươi đáng tiền, mà là bởi vì chức vị của ngươi, chức vị của ngươi đáng tiền, hắn muốn hối lộ ngươi mà thôi, ngươi còn không nhìn ra được sao? Một bộ chữ giá trị năm trăm vạn cân linh thạch, ngươi nghĩ như thế nào?