Vương Hữu Lễ kêu lên.
Vương Khả sầm mặt lại:
- Ngươi làm như này là muốn đòi một cái công đạo cho nhóm thỏ yêu sao? Ngươi đang kéo ta xuống nước thì có! Ngươi già rồi mà không biết xấu hổ, ta đã từng cứu ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy?
- Ngươi đã cứu ta, ta nói thiếu ngươi một phần nhân tình, nhưng lúc đó ngươi nói đổi phần nhân tình này thành tiền mặt, ta đã cho ngươi hai ngươi trăm vạn cân linh thạch, ân tình ta nợ ngươi, đã trả bằng tiền mặt mặt!
Vương Hữu Lễ kêu lên.
- Ngươi đánh rắm, hai trăm vạn cân linh thạch là tiền bán thỏ, không phải tiền ân tình!
Vương Khả kêu lên.
Vương Khả nói xong, sắc mặt cứng đờ, con mẹ nó, miệng ta bon quá nói ra chân tướng rồi sao?
Quả nhiên, Vương Khả quay đầu nhìn về phía đám thỏ yêu.
Lại nhìn thấy, ánh mắt đám thỏ yêu không ngừng đỏ lên, quanh thân giống như toát ra hỏa diễm ngập trời.
- Vương Khả, từ đầu đến cuối ngươi đều đang gạt ta?
Thỏ Vương lạnh lùng nói.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ, quay đầu hung tợn nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
Vẻ mặt Vương Hữu Lễ cứng lại:
- Híc, ngươi đừng trách ta, ta cũng chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi! Ngươi cũng biết, vì sao ta kéo dài thời gian mà, nên chỉ có thể làm phiền ngươi!
- Ngươi đánh rắm, ngươi kéo dài thời gian thì liên quan gì tới ta rắm, kéo ta xuống nước làm gì?
Vương Khả trợn mắt tức giận nói.
- Bởi vì ta có dự cảm, ngươi có thể giúp ta ngăn chặn Thỏ Tử Đoàn! Chờ vượt qua tràng nguy cơ này, ta lại bồi tội với ngươi!
Vương Hữu Lễ khổ số nói.
- Phi! Ta vốn không có nguy cơ, còn không phải do ngươi hại sao!
Vương Khả tức giận quát.
ỞỖ nơi xa, lửa giận của Thỏ Tử Đoàn đã bốc lên tới cực hạn.
- Giết ba người này cho ta, một tên cũng không để lại, ta muốn xé bọn hắn ra làm vạn đoạn! Rống!
Thỏ Vương hét to một tiếng.
- Rống!
Đám thỏ yêu nổi điên, thân hình lập tức tăng vọt, điên cuồng lao thẳng về phía ba người Vương Khả.
- Xong!
Vương Hữu Lễ tuyệt vọng nói.
- Đại nhân!
Phu xe cũng tuyệt vọng ngăn ở trước mặt Vương Hữu Lễ.
Chỉ thấy đám thỏ đánh tới, sinh tử một đường.
Đột nhiên một vệt sáng xanh chiếu đến, trong nháy mắt chiếu xạ lên người tất cả thỏ yêu.
- Ông!
Chỉ thấy, thân hình đám thỏ yêu đang nhào tới run lên, bỗng nhiên bị đông cứng bất động.
- Cái gì?
Phu xe sợ hãi kêu lên.
- Tất cả bị hoá đá? Làm sao lại như vậy?
Vương Hữu Lễ cũng kinh ngạc nói.
Hai người nhìn về phía Vương Khả, lại nhìn thấy, trong tay Vương Khả nắm Định Quang Kính, bên cạnh là một đống linh thạch đang tràn vào trong đó, Định Quang Kính phóng thích ra lam quang, trong nháy mắt chiếu xạ lên người đám thỏ yêu, toàn bộ thô yêu bị dừng ở trên không.
- Đây là Định Quang Kính Thiên Lang Tông? Từ lúc nào mà ngay cả yêu thú Nguyên Thần cảnh cũng có thể hoá đá vậy?
Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.
- Ta là tông chủ Thiên Lang Tông, thì đương nhiên đây là Định Quang Kính rồi, bên trong Định Quang Kính có Định Hải Châu, tất nhiên có thể giam cầm đám thỏ yêu, lúc trước, ngay cả huyết hải ta cũng có thể giam cầm, chỉ là, chỉ là, tiền của ta... !
Vương Khả tuyệt vọng nói.
Chỉ nhìn thấy, đống linh thạch trước mặt đang điên cuồng tiêu hao, một lần tiêu hao mấy vạn cân, chuyện này ai chịu nổi.
- Nhanh, nhanh đi tiêu diệt bọn họ, phu xe, ngươi tới động thủ đi, à, cầm viên Định Hải Châu này của ta, đi làm thịt bọn họ, bọn họ không động được, nhanh lên!
Vương Khả lại lấy ra một viên Định Hải Châu.
Phu xe nhìn chằm chằm vào phạm vi bên trong lam quang:
- Nhưng Thỏ Vương còn có thể di động?
- Câi gì?
Vương Khả biến sắc.
Quả nhiên, Thỏ Vương đang từng bước đi đến trước mặt Vương Khả.
- Hay cho một cái Định Quang Kính? Hay cho một cái lực lượng giam cầm, nhưng chưa vây khốn được ta!
Thỏ Vương dữ tợn nói.
- Ð* t con mẹ nó, tình huống gì vậy? Sáu viên Định Hải Châu còn chưa đủ sao?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Trong lúc nói chuyện, Vương Khả lại cầm Định Hải Châu nhét vào Định Quang Kính.
- Bảy viên? Còn chưa đủ? Tám viên? Tám khỏa đủ rồi, Thỏ Vương hành động khó khăn, hắn không đi được rồi, nhanh, nhanh đi tiêu diệt hắn!
Vương Khả hô hào với phu xe.
Nhưng phu xe vẫn không động, bởi vì Thỏ Vương đang chậm rãi tháo kính râm xuống.
- Hắn tháo kính râm, ngươi sợ cái gì?
Vương Khả trợn mắt với phu xe.
Chỉ thấy, trong chớp mắt Thỏ Vương tháo kính râm xuống, đột nhiên hai mắt bắn ra mảng lớn hồng quang.
- Oanh!
Vô số hồng quang từ trong mắt Thỏ Vương bắn ra, trong nháy mắt bay thẳng đến chỗ tất cả mọi người.
- Ông!
Bỗng nhiên phu xe, Vương Hữu Lễ giống như bị thôi miên, không nhúc nhích.
- Hồng Nhãn Yêu Thuật của thỏ yêu?
Vương Khả biến sắc.
Mặc dù hồng quang không chống đỡ được lam quang của Định Quang Kính, nhưng lại có thể thôi miên mọi người, ngay cả Vương Khả cũng trúng chiêu.
- Ông!
Hồng quang bắn vào mắt Vương Khả, giống như có một luồng sức mạnh mê hoặc bay thẳng đến não hải Vương Khả, đáng tiếc, thể nội Vương Khả lại tràn đầy trọc chân nguyên, trọc chân nguyên hôi thối vốn có thể hoá giải hiệu quả mê hoặc, lúc trước Sắc Dục Thiên bị dính mê tâm thuật, cũng bị mùi hôi thối của trọc chân khí xông tỉnh, làm sao cái Hồng Nhãn Yêu Thuật này có thể đã thương được Vương Khả?
- Ngươi, ngươi, tại sao ngươi không việc gì?
Thỏ Vương trợn mắt, sợ hãi kêu lên.
Thỏ Vương đeo kính râm, chính là muốn che giấu Hồng Nhãn Yêu Thuật của mình, làm gì ở đâu cũng thuận lợi, đây là vũ khí bí mật của hắn và cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến bản thân dám làm sát thủ chuyến này, trước kia gặp phải người mạnh hơn mình, cũng thua ở dưới Hồng Nhãn Yêu Thuật của bản thân, nhưng tại sao Vương Khả lại không bị gì?
- Đương nhiên là ta không có việc gì, tên Thỏ Vương đáng chết nhà ngươi, ngươi hại ta tổn thất bao nhiêu tiền!
Vương Khả buồn bực quát.
Tám viên Định Hải Châu thúc giục Định Quang Kính, uy lực này kinh khủng bực nào, đồng dạng, cái này cũng tiêu hao linh thạch vô cùng khủng bố, mới có một chút thời gian, mà một trăm vạn cân linh thạch đã tiêu hao sạch, Vương Khả không thể không lấy ra một đống.
Con mẹ nó, hôm nay bị Vương Hữu Lễ hại chết rồi!
Trong tay Vương Khả xúc tích một quả cầu trọc chân nguyên, nhét vào miệng Vương Hữu Lễ và tên phu xe.