Bất Diệt Thần Vương

Chương 1213: Bày mưu nghĩ kế bên trong




Phía trên ngọn núi lập tức phát ra một tiếng hò reo.

- Oanh!

Một đạo pháp thuật giống như pháo hiệu bắn lên trời, trong nháy mắt, cả phiến không trung này đều bị pháo hoa đốt lên, rất rõ ràng, chẳng mấy chốc bốn phía sơn cốc yên tĩnh lúc đầu sẽ có vô số yêu thú tề tụ đến.

Phía dưới, Vương Khả:

Vương Hữu Lễ:

Phu xe:

Không phải cứu viện Vương Hữu Lễ gọi tới, mà là thành viên Thỏ Tử Đoàn?

- Không phải ngươi nói bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm sao? Không phải ngươi không đánh trận không có nắm chắc sao? Chuyện này, chuyện này, Vương Hữu Lễ, nếu ngươi không giải thích cho ta một lần?

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Chuyện này... !

Sắc mặt Vương Hữu Lễ trở nên khó coi.

- Là ngươi cố gắng mời ta, mời ta tới làm thịt thỏ cay cho ngươi nếm thử một lần, còn nói đi theo ngươi nhất định an toàn, nên ta mới đi theo ngươi, ngươi, ngươi còn không giải thích một chút sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Bình thường sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, có thể hôm nay là chuyện ngoài ý muốn!

Vương Hữu Lễ cau mày nói.

- Cái gì mà ngoài ý muốn?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Lúc đầu ta đã tính rất tốt, lần này nhiều hơn một người là ngươi, cho nên ta trù tính không quá chính xác!

Vương Hữu Lễ nhỏ giọng nói ra.

Vương Khả hít một hơi lạnh, tên lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ này, thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng thủ đoạn vu oan thật đúng là tốt, dưới loại tình huống này, mà ngươi vẫn có thể đổ oan cho ta?

Ngươi có thể giữ chút thể diện không?

- Đại nhân nhà ta là đại thiện văn tông, viết sách lập thuyết vô số, chưa từng có sai lầm, nói nguyên nhân sai lầm lần này là ngươi, thì nguyên nhân chính là ngươi, Vương Khả, lần này bị ngươi hại chết rồi!

Phu xe ở một bên mở miệng nói.

Vương Khả sầm mặt lại:

- Cút sang một bên! Mẹ nó, đến lượt ngươi nói chuyện sao? Lại còn vu oan cho ta!

- Ngươi!

Phu xe trợn mắt nói.

- Được rồi, được rồi, đã đến lúc này rồi đừng lục đục nữa, vẫn nên nghĩ cách đối mặt thế nào, Vương Khả, ta giúp ngươi cõng một nửa trách nhiệm. Vẫn nên suy nghĩ trước mắt đã!

Vương Hữu Lễ lập tức hoà giải nói.

- Đánh rắm, cái gì mà ngươi giúp ta cõng một nửa trách nhiệm?

Ta căn bản không có trách nhiệm, thuật dịch dung của ta thiên hạ vô song, muốn đi như nào liền đi như thế, lần này bị ngươi lừa thảm! Ngươi còn nói chưa từng đánh trận mà không có nắm chắc? Ta biết, ngươi vẫn luôn một mực sai lầm, đầu tiên là trúng độc, bị ép phải tách ra khỏi đội ngũ lẩn trốn, về sau lại trúng yêu thuật của ba con thỏ, nếu không phải là ta cứu ngươi, lúc đó ngươi đã chết, bây giờ còn đưa chúng ta vào cái tuyệt cảnh này, ngươi, ngươi thật đúng là biết gây tai hoạ mà!

Vương Khả buồn bực nói.

- Đừng nóng vội, cứu viện của ta cũng hẹn đúng thời điểm này, nói không chừng lập tức tới ngay!

Vương Hữu Lễ nói.

Vương Khả:

Một chút thời gian này, các ngọn núi xung quanh càng ngày càng nhiều yêu thú, khiến Vương Khả rất khó tin tưởng Vương Hữu Lễ.

- Vương Khả, ha ha ha ha, thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy lúc tìm được lại không tốn chút công, ngươi lừa gạt chúng ta thật thê thảm, tiền sính lễ của chúng ta đâu? Trả lại cho chúng ta? Thế mà dám lừa gạt tình cảm của chúng ta? Tự tìm cái chết, còn chưa có ai nào có thể đối đầu với Thỏ Tử Đoàn. Các ngươi là người thứ nhất. Hôm nay, chính là tử kỳ của các ngươi!

Một tiếng quát dữ tợn từ trên ngọn núi cách đây không xa truyền đến.

- Thỏ Vương cũng tới?

Vương Khả sầm mặt lại.

- Thật nhiều yêu thú, đến nhanh như vậy?

Phu xe cũng lộ vẻ sốt ruột.

- Vương Hữu Lễ, ngươi thế nhưng là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, nhất định ngươi có biện pháp ứng phó cục diện trước mắt, đây đều là Yêu Vương giết người không chớp mắt, nếu cùng nhau tiến lên, làm sao ba người chúng ta có thể cản? Nhất định ngươi có pháp bảo gì đúng không?

Vương Khả mong đợi nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

Quả nhiên, Vương Hữu Lễ lục soát vòng tay trữ vật của bản thân.

Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Hữu Lễ sáng lên.

- Ngươi có pháp bảo ứng phó?

Vương Khả cũng mong đợi nói.

Chỉ nhìn thấy, Vương Hữu Lễ lấy ra một cái gậy trúc to lớn từ trong vòng tay trữ vật, phía trên cây trúc, treo một mảnh vải trắng, vải trắng đón gió tung bay trong đêm.

- Ngươi, đây là pháp bảo của ngươi, đó là cái gì? Vì sao ta không cảm thấy khí tức pháp bảo?

Vương Khả khó hiểu nói.

- Hai quân giao chiến, không chém sứ giả, ta đầu hàng!

Vương Hữu Lễ nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa hét to một tiếng.

Vương Khả trợn mắt hít thở không thông:

Ngươi đầu hàng? Vậy cái gậy trúc buộc vải trắng phía trên, căn bản không phải là pháp bảo gì, mà là cờ trắng đầu hàng? Con mẹ ngươi, lục soát nửa ngày, lại lấy ra cái này?

Lúc Vương Hữu Lễ nói ra ba chữ 'Ta đầu hàng, Vương Khả đã triệt để biết rõ, hôm nay trông cậy vào Vương Hữu Lễ là không thể nào. Con mẹ nó đây là ngay cả phản kháng cũng không phản kháng, so với tự sát khác nhau ở chỗ nào? Lần này ta bị Vương Hữu Lễ gài bẫy sao? Nồi thỏ cay kia hoàn toàn lãng phí!

- Oanh!

Chỉ thấy, đám yêu thú chỗ xa kia lập tức nhảy tới trước mặt mọi người.

Một đám thành viên Thỏ Tử Đoàn, không ngừng lộ ra biểu tình dữ tợn, xoa tay, mặc dù Thỏ Vương mang theo kính râm, nhưng không khó nhìn ra hắn cũng đang rào rạt lửa giận.

Đây là một đám yêu thú phát điên muốn trả thù, như này còn có thể nói lý ư?

- Hai quân giao chiến, không trảm sứ giả? Ha ha ha ha, chúng ta không phải quân nhân, chúng ta là sát thủ! Không thấy tử thi, thề không bỏ qua!

Thỏ Vương cười lạnh nhìn đại kỳ trước mặt.

- Vậy, dù sao chúng ta cũng nên nói chuyện, người khác dùng bao nhiêu tiền mua hung giết ta, ngươi cho ta một con số, ta cho ngươi gấp đôi! Được không?

Vương Hữu Lễ lập tức mở miệng nói.

- Ha ha ha, gấp đôi? Ngươi cho nổi sao? Hừ, Thỏ Tử Đoàn ta làm việc có nguyên tắc, hôm nay cầm tiền của ngươi, trở về làm sao bàn giao với cố chủ? Về sau làm sao nhận nhiệm vụ?

Thỏ Vương khinh thường nói.