Vương Khả sầm mặt lại:
- Ai miêu tả cho ngươi như vậy? Là ai? Đây là vu khống, cái gì mà đánh nhau không thắng nổi, khoác lác chưa từng thua qua?
Ngươi đến Thập Vạn Đại Sơn đi hỏi thăm một chút, có ai trong Thập Vạn Đại Sơn là đối thủ của ta!
Vương Hữu Lễ dừng gặm thịt thỏ lại, trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi xác định sự miêu tả của ta có vấn để? Tại sao ta cảm giác miêu tả lại chuẩn xác vậy?
- Ăn đồ ăn ta làm, lại bịa đặt cho ta! Vương Hữu Lễ, đừng tưởng rằng ngươi là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, là ta không dám đánh ngươi, bạn gái của ta là Đại Thiện công chúa, dù sao ta cũng là phò mã gia, ngươi còn vu oan cho ta, đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Hữu Lễ:
- Đại nhân là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, lễ thông thiên hạ, quan văn đương thời, làm sao có thể bịa đặt?
Phu xe ở bên cạnh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ta và Vương Hữu Lễ nói chuyện phiếm, ngươi lắm miệng cái gì!
Vương Khả trợn mắt nói.
Phu xe vẫn muốn trợn mắt cãi lại vì Vương Hữu Lễ, nhưng Vương Hữu Lễ lại xua tay áo, bảo hắn không cần tranh luận.
- Đúng rồi, ta cảm thấy rất kì quái, không phải lần trước cho ngươi ba con thỏ yêu sao? Lúc này mới mấy ngày, tại sao không thấy? Vậy mà nần này nấu thịt thỏ cay lại dùng thỏ rừng thông thường, ba con thỏ yêu kia đâu? Không phải ngươi ăn rồi chứ?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Bọn chúng? Ta bán rồi!
Vương Hữu Lễ nói.
Vương Khả sững sờ:
- Bán? Ngươi giữ lại ba con thỏ yêu kia, chỉ vì bán?
- Đúng vậy, gần đây có chút túng quẫn! Bán đi cải thiện cuộc sống một chút!
Vương Hữu Lễ nói.
- Bán? Cái đồ chơi này còn có người mua? Giá bao nhiêu vậy?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đầu thỏ yêu bị Trương Chính Đạo giết chết kia không đáng tiền, chỉ có thể bán ba mươi vạn cân linh thạch, hai đầu còn sống, có thể bán mỗi cái một trăm hai mươi vạn cân linh thạch!
Vương Hữu Lễ nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi lừa tiền của ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không có, ta dùng một trăm vạn cân linh thạch mua từ trong tay ngươi! Ta trả tiền, ngươi kiếm lời to, ta chỉ uống một chút canh mà thôi!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
Vương Khả:
Mẹ nó, may mà lúc trước bản thân thông minh, trực tiếp lấy tiền mặt, bằng không Vương Hữu Lễ chỉ dùng một câu thiếu ân tình của ngươi, đã trực tiếp lừa hết tiền của ta.
- Còn nữa, đừng cho là ta kiếm lời tiền của ngươi, coi như cho ngươi ba con thỏ yêu đó, ngươi cũng không biết chỗ bán, ngươi cho rằng thiên hạ này có bao nhiêu người dám bỏ tiền ra mua thành viên Thỏ Tử Đoàn?
Vương Hữu Lễ lắc đầu nói.
- Ý của ngươi là... ?
Vẻ mặt Vương Khả khẽ động.
- Bởi vì ta là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, cho nên quan hệ rộng! Người bình thường không có đường mua bán yêu thú!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Ồ? Thực sự có người thu mua yêu thú? Còn sống càng đắt hơn?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Không sai, trên đời này kẻ có nhiều tiền luôn yêu thích bắt mấy con yêu thú lợi hại về làm thủ sơn linh thú hoặc là tọa ky, thỏa mãn một chút hư vinh, nhưng lại không có bản lĩnh bắt, chỉ có mua! Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Quả nhiên, vẫn là bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn có nhiều người có tiền!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Ngươi xác định, Thỏ Tử Đoàn tìm vô số yêu thú ở xung quanh bắt ta?
Vương Hữu Lễ cau mày nói.
- Không sai, chân dung của ta và Trương Chính Đạo bị dán ở bốn phía, vừa rồi ta lặng lẽ bắt trưởng trấn đến hỏi thăm, là một con yêu thú ban bố, nói rõ, chân dung là Tào Hùng cho Thỏ Vương, hai người bọn họ không phải đánh nhau chết sống sao? Tại sao lại cuốn lại cùng nhau? Xem ra hiện tại, người muốn giết ngươi trừ bỏ Thỏ Tử Đoàn ra, Tào Hùng cũng có hiểm nghỉ lớn!
Vương Khả nói.
Vương Hữu Lễ lộ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi sẽ không cố ý vu oan cho Tào Hùng chứ?
- Ta là hạng người như vậy sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Gương mặt Vương Hữu Lễ co quắp lại, chỉ dựa vào việc vừa rồi ngươi bốc phét, ta đã rất khó tin tưởng ngươi!
- Hiện tại có rất nhiều yêu thú đang tìm ngươi, ngươi còn dẫn ta đến hẻm núi nấu thịt thỏ cay, ngươi không sợ bại lộ à, trong đêm tối đốt một đống lửa giữa núi rừng, thế nhưng vô cùng chói mắt!
Nếu bị một con yêu thú phát hiện, tất cả chúng ta sẽ xong đời!
Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
Vương Hữu Lễ vuốt chòm râu của mình, híp mắt nói:
- Yên tâm, mấy ngày trước bị Thỏ Tử Đoàn mai phục, ta đã có chuẩn bị!
- Chuẩn bị?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngươi không thấy ta thiếu một phu xe sao?
Vương Hữu Lễ tự tin nói.
- Ồ?
Vương Khả nhìn về phía người phu xe còn lại.
- Người phu xe kia là thị vệ của ta, giờ phút này đang mang ba con thỏ yêu đi bán, đồng thời đi giúp ta gọi cứu viện, đã hẹn đêm nay, gặp nhau ở đây!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Đi gọi người? Thực lực có đủ hay không, cường giả Thỏ Tử Đoàn cũng không ít đâu, Thỏ Vương càng là cường giả Nguyên Thần cảnh cao giai!
Vương Khả cau mày nói.
- Yên tâm, ta là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, mọi thứ đều nằm ở trong lòng bàn tay của ta, nếu ta đoán không sai, có lẽ lúc này, cứu viện ta mời đã đến!
Vương Hữu Lễ tự tin nói.
- Đại nhân nhà ta chính là đại thiện văn tông, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm!
Phu xe ở một bên tự tin nói.
- Đúng không vậy?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
Nói như thế, bản thân không cần lo lắng Thỏ Tử Đoàn trả đũa nữa sao? Đi theo Vương Hữu Lễ, là có thể thuận lợi đến Thiện Thần Đô?
- Oanh] Đột nhiên, cách đó không xa có một tiếng nổ lớn vang lên, một bóng người xuất hiện ở trên ngọn núi cách hẻm núi không xa.
- Có người đến?
Lông mày Vương Khả nhíu lại.
- Người của ra đến! Yên tâm, an toàn! Từ trước tới giờ bản quan không đánh qua trận chiến không có nắm chắc!
Vương Hữu Lễ vuốt râu tự tin nói.
- Thật không vậy?
Vương Khả mong đợi nói.
Chỉ thấy bên trên ngọn núi không xa truyền đến một tiếng la hét.
- Tìm được rồi, nhanh thông báo đại vương, tìm được Vương Hữu Lễ trong ảnh rồi, ha ha ha, còn có tên lừa gạt Vương Khả kia nữa, hắn cũng ở đây, nhanh, phát tín hiệu, tìm được rồi! Đắc tội Thỏ Tử Đoàn chúng ta sao, lần này sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn!