- Vậy dù sao ngươi cũng nên nói ra một con số, để cho ta bỏ cái ý niệm này!
Vương Hữu Lễ lập tức nói.
Vương Khả liếc nhìn Vương Hữu Lễ, khẽ thổ ra một hơi, tên Vương Hữu Lễ này cũng không ngu ngốc, cái gọi là đầu hàng, chỉ là đang kéo dài thời gian, chờ cứu viện của mình mà thôi.
Không phải thật sự đầu hàng, vậy là tốt rồi.
- Ngươi không cần thiết biết rõ!
Thỏ Vương lạnh lùng nói.
- Hả, ngươi hoàn toàn có thể cầm tiền của Vương Hữu Lễ, sau đó tiếp tục giết Vương Hữu Lễ, ngươi và Vương Hữu Lễ nói chuyện cũng không tổn thất gì, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?
Vương Khả ở một bên nói giúp.
Vương Hữu Lễ liếc nhìn Vương Khả, vậy mà ngươi lại thông minh như thế, biết rõ ta đang kéo dài thời gian.
- Ha ha ha ha, thu hoạch ngoài ý muốn? Vương Khả, bắt được ngươi chính là thu hoạch ngoài ý muốn, hôm nay các ngươi một người cũng đừng nghĩ sống, Trương Chính Đạo ở đâu?
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Trương Chính Đạo đâu?
Một đám thỏ yêu cũng tức giận quát.
- Các vị, các vị nói lời này là có ý gì? Ta và các vị bèo nước gặp nhau, lần đầu gặp mặt, làm sao các ngươi tức giận như vậy? Ta đắc tội các ngươi sao?
Vương Khả lộ vẻ hiếu kỳ nói.
- Ngươi còn muốn gạt ta? Hừ, chúng ta đều đã biết, Lão Vương, Tiểu Đạo muội muội? Hừ, ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thỏ Vương lạnh lùng muốn tiến lên.
- Các vị, khẳng định ở trong này có hiểu lầm gì đó, cái gì mà Lão Vương, cái gì mà Tiểu Đạo muội muội? Ta nghe không hiểu, các ngươi nói rõ đi, để cho ta chết minh bạch một chút! Ta và Tào Hùng, hình bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều là bằng hữu!
Các ngươi quen biết Tào Hùng không?
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Lông mày Thỏ Vương nhíu lại:
- Ngươi và Tào Hùng là bằng hữu? Ha ha ha, ngươi lừa gạt ai vậy?
Chính Tào Hùng muốn ta giết ngươi, thế mà ngươi có ý tốt nói Tào Hùng là bằng hữu?
- Là thật, tự ngươi nhìn xem, chỗ này của ta còn có rất nhiều tranh chữ Tào Hùng đưa cho ta đây này!
Vương Khả lập tức lấy ra một đống tranh chữ.
Đám thỏ yêu tiếp nhận xem xét, quả nhiên bên trên mỗi một bức tranh chữ đều có ấn kí của Tào Hùng.
Đại ấn của Đại Thiện Hoàng Triều cực kỳ đặc thù, không giả được.
- Tại sao ngươi có đồ vật của Tào Hùng?
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Là Tào Hùng đưa cho ta! Còn nói vô cùng ngưỡng mộ ta!
Vương Khả giải thích.
Vương Hữu Lễ ở một bên trợn mắt nhìn Vương Khả. Tào Hùng ngưỡng mộ ngươi? Ngươi so với ta thật biết kéo dài!
Tự nhiên những bức họa này là Vương Khả lục soát ra từ trên người Tào Hùng trước đó không lâu. Ngoài một số công văn không động ra, còn lại chỉ cần có giá trị là hắn cầm hết, những bức họa này, chuẩn bị đưa đến Thiện Thần Đô kiếm tiền, không ra nghĩ hiện tại lại dùng tới.
- Tào Hùng ngưỡng mộ ngươi? Vương Khả, ngươi muốn gạt ta sao? Hắn muốn ngươi chết, ngươi cho rằng ta dễ bị lừa à?
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Cái gì? Hắn muốn ta chết? Đã sớm nghe nói tên Tào Hùng này, khẩu phật tâm xà, ở trước mặt thì tươi cười, sau lưng đâm dao, hoá ra là thật, đồ chết tiệt, chờ ta trở về Thiện Thân Đô, nhất định sẽ bãi bỏ chức quan của hắn!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi còn ở trước mặt ta nói bậy bạ sao? Tào Hùng đã nói toàn bộ lai lịch của ngươi cho ta biết! Hừ, ngươi và Trương Chính Đạo hợp lại lừa gạt chúng ta, hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Ngươi nói ta và Trương Chính Đạo hợp lại lừa gạt ngươi, ngươi nói cho rõ ràng, lúc nào, ngươi thấy rõ ràng dung mạo của ta không? Gương mặt ta đẹp trai như vậy, ai ngụy trang!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Lúc đó ngươi dịch dung, trên mặt toàn là mụn đậu!
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Nói cách khác, lúc ấy người lừa gạt ngươi không phải là cái khuôn mặt này của ta, ngươi thông qua Tào Hùng mới xác định được người lừa gạt ngươi là ai?
Vương Khả hỏi.
Lông mày Thỏ Vương cau lại, nhìn về phía Vương Khả.
- Tào Hùng muốn hại ta, ngươi không có nhìn ra sao? Hắn đang vu oan cho ta, nói không chừng người lừa đảo chính là Tào Hùng, bản thân hắn tìm người đến bắt chước ta, ta hỏi ngươi, có phải giọng nói tên lừa gạt lia giống thanh âm của ta hay không?
Vương Khả trợn mắt hỏi.
- Không sai, là thanh âm của ngươi!
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Vậy thì đúng rồi, trước đó ta không biết bất kỳ một yêu thú nào trong Thỏ Tử Đoàn các ngươi, vì cái gì ta phải hủy dung nhan đi lừa các ngươi? Vì cái gì ta không dùng diện mục thật, mà phải dịch dung, dù sao các ngươi cũng không biết ta! Đúng hay không!
Chuyện này không phù hợp logic!
Vương Khả trợn mắt nói.
Một đám thỏ yêu nhíu mày, suy tư.
- Chân tướng chỉ có một cái, người tên 'Lão Vương' gì đó lừa các ngươi, nhất định là do Tào Hùng cố ý tìm người có thanh âm giống ta đến giả mạo, vì vu oan ta, hắn thật sự đã dùng trăm phương ngàn kế! Giọng nói như ta, đáng tiếc, dung mạo không giống, chuyện này không lừa được các ngươi, vậy phải làm sao bây giờ? Chính là hủy dung nhan, hủy khuôn mặt, như vậy thì có thể có lấy cớ để vu oan ta, thế nhưng, các ngươi lại không ngốc, còn không nhìn ra được sao? Ta đang yên ổn, vì sao phải hủy dung nhan đi lừa các ngươi? Chuyện này không phù hợp logic!
Vương Khả kêu lên.
Đám thỏ yêu sầm mặt lại.
- Tên Tào Hùng kia, ở trước mặt ta thì nịnh nọt, thế mà sau lưng muốn ám toán ta, ngươi xem, những bức họa hắn tặng ta, đều là đích thân hắn vẽ, không nghĩ ra hắn là người như vậy!
Vương Khả tức giận nói.
- Ngươi lừa gạt ai vậy? Tào Hùng hận ngươi sâu đậm, làm sao có thể nịnh nọt ngươi? Ngươi tính là thứ gì?
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Hắn không nói với ngươi sao? Ta là bạn trai Đại Thiện công chúa, tương lai là phò mã gia Đại Thiện Hoàng Triều! Một tên hình bộ thượng thư như hắn thì tính là cái lông gì? Ta chỉ tốn vài phút đi Thiện Thần Đô bảo cha vợ ta giáng chức hắn thành thứ dân, ngươi có tin hay không? Còn nữa, ngươi nhìn lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ này đi, không phải nhìn thấy ta đều cúi đầu khom lưng ư? Ta tính là thứ gì? Là Tào Hùng hắn tính là thứ gì mới đúng!
Vương Khả trợn mắt quát lạnh nói.