Thỏ Vương trầm giọng nói.
- Một lời đã định!
Tào Hùng trầm giọng nói.
Hai ngày sau, bên ngoài một cái tiên trấn vô danh.
Vương Khả nhìn thấy một đám người vây quanh hai bức hoạ treo thưởng bên ngoài tường trấn. Lập tức áp sát tới nhìn.
Vương Khả giương mắt nhìn hai bức chân dung kia. Bởi vì, trong hai bức chân dung này có một cái là bản thân.
- Lúc này mới qua hai ngày, tại sao ta lại bị treo giải thưởng rồi?
Còn một tấm là Trương Chính Đạo?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Trưởng trấn treo giải thưởng, nói cái gì mà một đại nhân vật, treo giải thưởng một trăm vạn cân linh thạch, chỉ cần tìm được bất kỳ một người nào trong hai người này, sẽ có thể nhận được một trăm vạn cân linh thạch!
- Một trăm vạn cân linh thạch, thật nhiều tiền, cái này để ta tìm được thì tốt biết bao!
- Không biết lai lịch hai người này thế nào, một người gọi là Vương Khả, một người gọi là Trương Chính Đạo!
- Đúng vậy, tại sao hai người này đáng tiền như vậy? Một trăm vạn cân linh thạch!
Một đám người đang thì thầm nói chuyện.
- Hả? Vương Khả, tại sao ngươi lại ở nơi này?
Đột nhiên một cái thanh âm từ phía sau vang lên.
Những người nhìn lệnh treo thưởng nhất thời biến sắc, chúng ta nghe thấy cái gì vậy? Vương Khả? Cái tên này rất quen thuộc, giống như đúc người bên trên lệnh treo thưởng? Một trăn vạn cân linh thạch?
- Xi xì xì xì thử!
Tất cả đám người nghiêng đầu nhìn về phía Vương Khả, liền nghe thấy trên mặt Vương Khả phát ra thanh âm xì xì, giống như mặt mũi tràn đầy mồ hôi vậy.
Tất cả mọi người tập trung nhìn vào. Đó là một người đàn ông có gương mặt nổi đầy mụn đậu đỏ, làm gì giống người trong giải thưởng?
- Thứ đồ gì vậy, hại ta uổng công vui vẻ một trận!
- Đúng vậy, còn tưởng rằng có thể kiếm được một trăm vạn cân linh thạch treo thưởng? Phi!
- Mất hứng!
Đám người lại nghiêng đầu đi, tiếp tục nhìn giải thưởng.
Vương Khả âm thầm thở ra một hơi vỗ ngực, nhìn về phía người vừa rồi báo ra danh tính bản thân.
Người kia không phải ai khác, mà là Vương Hữu Lễ đang cầm hai xâu cá viên.
Vương Hữu Lễ, lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều? Tại sao hắn lại ở đây? Không phải ngươi làm gương cho bách quan sao?
Hai xâu cá viên trong tay là pháp bảo gì sao?
Vương Khả nhìn Vương Hữu Lễ và chiếc xe ngựa sau lưng một chút.
Vương Hữu Lễ cầm hai xâu cá viên, trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, giống như nhìn đến ngây ngốc.
- Vương Hữu Lễ, tại sao ngươi lại ở đây? Vừa rồi ngươi gọi linh tinh, suýt chút nữa hại chết ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Hữu Lễ nuốt một ngụm nước bọt:
- Vương, Vương Khả? Vừa rồi ngươi hủy dung nhan à? Vì không muốn người khác phát hiện khuôn mặt thật của ngươi, ngươi trực tiếp hạ độc cho mình, hủy dung nhan của bản thân?
- Rời khỏi nơi này trước rồi nói!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cũng được, lên xe ngựa của ta!
Vương Hữu Lễ gật đầu một cái.
Vương Khả cũng không khách khí, lập tức lên xe ngựa.
Mình và Trương Chính Đạo đã bị treo thưởng nổi bật như vậy, khó đảm bảo xung quanh không có tai mắt của người treo thưởng, ngộ nhỡ động tác của bản thân quá lớn, hấp dẫn người săn thưởng, không phải là mình sẽ xui xẻo sao?
- Ô, không phải trước đó ngươi có hai tên phu xe sao? Tại sao bây giờ chỉ còn một người?
Vương Khả lên xe ngựa hiếu kỳ nói.
Vương Hữu Lễ vẫn trợn mắt nhìn về phía Vương Khả như cũ.
- Ngươi cứ tùy tiện hủy khuôn mặt như vậy? Ngươi không sợ đau à?
Vương Hữu Lễ lộ vẻ run rẩy nói.
- Không đau, ở đây ta còn chút dược, nếu không ngươi cũng thử xem? Coi như quà ra mắt!
Vương Khả nhiệt tình nói.
Vương Hữu Lễ sầm mặt lại:
- Không, không, không cần đâu!
Ngươi đưa quà ra mắt là thuốc hủy dung nhan sao? Ta không bị bệnh, nhận cái lễ gặp mặt này của ngươi làm gì!
- Cái này có gì, dịch dung mà thôi!
Vương Khả khinh thường nói.
Vương Hữu Lễ:
- Không cần thì thôi, đúng rồi, tại sao ngươi lại ở nơi này?
Vương Khả tò mò nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
- Xe ngựa của ta đi đường tắt qua tiên trấn này, nên tạm thời nghỉ ngơi chốc lát, đồng thời tìm mỹ thực đánh giá một lần!
Vương Hữu Lễ ăn cá viên nói.
- Mỹ thực? Ngươi nói cái cá viên rán này?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đúng vậy! Cái tiên trấn này không có món ăn gì ngon, chỉ có cái cá viên này là tạm được!
Vương Hữu Lễ gật đầu một cái.
Đồng thời, Vương Hữu Lễ miệng không ngừng lại chút nào, rất nhanh hai xâu cá viên đã xuống bụng, cũng không nói mời Vương Khả một xâu.
- Vương Khả, ngươi và Trương Chính Đạo đắc tội người nào sao?
Tại sao hai ngày này, khắp nơi đều treo thưởng ngươi?
Vương Hữu Lễ hiếu kỳ nói.
- Không, không có gì!
Vương Khả lắc đầu.
- Không có gì sao? Ta thấy tình thế không nhỏ đâu, ta đang khiêm tốn hồi triều, ngươi đừng liên lụy ta!
Vương Hữu Lễ cau mày nói.
Mặt Vương Khả đen lại:
- Ta liên lụy ngươi? Nếu không phải vừa rồi ngươi gào lên, ta phải hủy dung nhan sao? Còn nữa, đừng tưởng rằng ngươi an toàn, hiện tại yêu thú ở các đỉnh núi xung quanh, đều đang treo thưởng đuổi bắt ngươi đấy! Ngươi với ta cũng không khác nhau lắm, Nê Bồ Tát sang sông bản thân cũng khó bảo toàn, ngươi còn có tâm tư ở đây ăn cá viên?
Ổ rìa một cái sơn cốc, có một đống lửa!
Vương Khả, Vương Hữu Lễ ngồi trên mặt đất, nhìn thỏ cay trong nồi.
Vương Hữu Lễ khit khịt mũi, nuốt một ngụm nước bọt:
- Vương Khả, quả nhiên ngươi không có gạt ta, con thỏ này thật sự có thể ăn? Thơm quát!
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói, ta tự nhận mình đi ra ngoài đã mang đầy đủ trang bị dã ngoại, nhưng ngươi càng khoa trương hơn, nồi chén bầu bồn, dầu muối tương dấm, đủ loại gia vị?
Ngươi làm như này là muốn mở một tiệm cơm ven đường sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
- Ngươi không hiểu đâu, đời người chỉ có mỹ thực là không thể phụ lòng!
Vương Hữu Lễ lắc đầu nói.
Vừa nói, Vương Hữu Lễ vừa cầm lấy thịt thỏ cay Vương Khả vừa mới nấu xong.
- Ha, ăn ngon quá, Vương Khả, trước kia ta lấy được tin tức, một mực miêu tả ngươi, đánh nhau không thắng nổi, khoác lác chưa từng thua qua, không nghĩ tới, ngươi nấu thịt cũng như thế?
Vương Hữu Lễ bị phỏng, miệng méo lệch ra cũng không ngừng lại.