Bất Diệt Thần Vương

Chương 1208: Bên ngoài khắp nơi là linh thạch




- Đại vương, anh vợ đã đi vào nửa ngày rồi, nhưng không có một chút động tĩnh nào, có khi nào chạy rồi không?

Một con thỏ yêu cau mày nói.

- Chạy? Chạy thoát ư?

Thỏ Vương cau mày nói.

- Hay là chúng ta qua nhìn thử xem? Ngộ nhỡ... ! Tiền sính lễ của chúng ta cũng không phải ít!

Lại một con thỏ yêu khác cau mày nói.

- Ngươi xem, đây là tâm ý của ngươi sao, ngươi bị loại, ngươi vẫn còn tiếc tiền sao? Đợi chút nữa bất kể nói thế nào cũng không cho ngươi tham dự tranh đoạt Tiểu Đạo muội muội!

Thỏ Vương trợn mắt nói.

- Ta, ta... !

- Sợ cái gì? Cứ chờ thêm chút nữa xem thế nào? Núi rừng xung quanh đây đều do chúng ta quản lý, có thể chạy trốn được sao?

Thỏ Vương trợn mắt nói.

- Vâng!

Đám thỏ yêu lập tức gật đầu một cái.

- Thế nhưng thời gian có chút dài, lỡ có chuyện gì... !

Lại một con thỏ yêu khác nói ra.

Thỏ Vương khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài.

- Tiểu Đạo muội muội, sao các ngươi không có động tĩnh gì vậy?

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có cần chúng ta giúp một tay không?

Thỏ Vương hô một tiếng.

Đám thỏ lắng nghe.

- Không có việc gì, muội muội ta đang kiểm kê thành ý của mọi người, mọi người hãy chờ một chút!

Lời của Vương Khả truyền đến.

Nghe được lời của Vương Khả, không ít thỏ yêu thấy yên tâm hơn, nhưng một số thỏ yêu khác lại trợn mắt hung ác, xì xào bàn tán.

- Các ngươi không có chút âm thanh nào, chúng ta hơi không yên tâm, Lão Vương, hay là ngươi ra đây nói chuyện với chúng ta đi? Để mình Tiểu Đạo muội muội kiểm tra thôi, được không?

Thỏ Vương hô lên lần thứ hai.

Cũng bởi vì Thỏ Vương đã dốc hết tài sản để đưa ra sính lễ nên Thỏ Vương cũng lo lắng, chỉ cần Lão Vương ra đây, vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Thỏ Vương chờ đợi, nhưng bên trong lại không có âm thanh nào của Vương Khả trả lời.

Đám thỏ nhìn nhau.

- Đại Vương, anh vợ không để ý ngươi? Không lẽ hắn giận rồi?

Một con thỏ yêu cau mày nói.

Thỏ Vương cũng nhíu mày. Tức giận ư? Không sao, chỉ cần Tiểu Đạo muội muội không tức giận là được.

Nhất thời, bầu không khí có chút căng thẳng, không nghe được âm thanh ở bên trong, không dùng thần thức để điều tra được, tất cả mọi người đều thấy lo lắng. Cả đám đứng dậy, ai cũng lo lắng cho sính lễ của mình.

Bất ngờ có một tiếng “Bành” vang lên, sau đó là tiếng “Cái gì?"

truyền đến.

- Không đúng, đây không phải là âm thanh của anh vợ! Đó là âm thanh của nam nhân!

Một con thỏ yêu biến sắc.

Tất cả thỏ yêu lập tức đứng dậy, từng người vội vàng xông tới.

Lúc này, âm thanh thứ hai của Vương Khả truyền đến.

- Tặc nhân, vậy mà các ngươi có thể tìm tới nơi này giết muội muội ta, ta liều mạng với các ngươi!

Giọng điệu thê lương của Vương Khả vừa vang lên, tất cả thỏ yêu đều biết có gì đó không ổn.

- Oanh!

Thỏ Vương dẫn đầu động thủ trước, vung tay lên, bông nhiên thôn phòng trước mắt bị một luồng lực lượng lớn xốc lên, bay lên trời.

Tất cả cảnh tượng bên trong đều lộ ra trước mặt đám thỏ yêu.

Chỉ thấy, trong thôn phòng có một vũng máu tươi, Vương Khả ngã trong vũng máu, mấy người mặc áo đen cầm kiếm, một người cầm pháp bảo hình đèn pin đang chiếu vào Vương Khả, dưới đất còn có một con cá nóc nhỏ màu hồng, nhưng không ai chú ý tới.

- Lão Vương, Tiểu Đạo muội muội đâu? Sính lễ của chúng ta đâu?

Thỏ Vương biến sắc, sợ hãi kêu lên.

- Là bọn chúng, lúc trước các ngươi giết chết năm người mặc áo đen, đây là đồng bọn của bọn chúng, vừa rồi bọn chúng dùng cái pháp bảo kia giam cầm ta và Tiểu Đạo, một kiếm đâm vào ngực của Tiểu Đạo, nhìn đi, tất cả máu tươi xung quanh, đều là của Tiểu Đạo, bọn chúng giết Tiểu Đạo để báo thù cho năm người mặc áo đen kia, vừa rồi còn cướp đi tiền sính lễ của các ngươi, đã đâm Tiểu Đạo một kiếm lại còn ném nàng vào bên trong dòng sông nhỏ kia, nhanh cứu muội muội ta, nhanh cứu muội muội ta, Tiểu Đạo chết rồi, Thỏ Vương, mau cứu Tiểu Đạo muội muội ta!

Vương Khả lập tức đau buồn gào thét.

- Oanh!

Quanh người tất cả thỏ yêu bốc lên lửa giận ngút trời.

Người mặc áo đen cầm đèn pin kia đã không có thời gian đi quản con rắn nhỏ Trương Chính Đạo nữa. Lập tức biến sắc.

- Vương Khả nói láo, không phải như vậy, chúng ta vừa mới tới, cơ bản không thấy Tiểu Đạo muội muội nào!

Tên cầm đầu nhóm người mặc áo đen kinh ngạc kêu lên.

Người mặc áo đen vừa rồi chuẩn bị rút kiếm giết Vương Khả cũng hô lên:

~ Ta không giết Tiểu Đạo nào cả! Vương Khả, hắn nói láo!

Nói láo? Trong tay ngươi cầm kiếm, cho là mắt chúng ta mù sao?

Trên người ngươi dính máu tươi, mắt của chúng ta mù sao? Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, đây chính là hiện trường án mạng, ngươi nghĩ rằng mắt của chúng ta đều mù sao?

Là đồng bọn của năm người mặc áo đen ban ngày sao?

- Ban ngày các ngươi ăn ba người huynh đệ của ta, bị Tiểu Đạo muội muội nhìn thấy nên muốn giết Tiểu Đạo muội muội, chúng ta giết năm người hành hung kia, rõ ràng các ngươi không buông tha, tìm tới nơi này, còn cướp tiền sính lễ chúng ta? Giết Tiểu Đạo muội muội của ta, các ngươi đã tự tìm cái chết vậy hãy chết đi cho ta!

Thỏ Vương hét to một tiếng.

- Cái gì?

Tên cầm đầu nhóm người mặc áo đen biến sắc. Bởi vì Thỏ Vương đã nhanh chóng lao tới.

- Oanh... !

Thỏ Vương đánh ra một chưởng, lập tức nhấc lên phong bạo ngập trời, làm cỏ cây bốn phía quay cuồng, nước sông càng bị lực lượng mạnh mẽ dâng trào.

Lần va chạm này, khiến mũ của người mặc áo đen nổ tung, lộ ra mặt của người mặc áo đen.

- Là Tào Hùng?

Vương Khả nằm trong vũng máu trợn mắt.

Trương Chính Đạo biến thành con rắn nhỏ ở bên cạnh cũng trợn mắt nhìn về phía người mặc áo đen kia, là Tào Hùng truy sát ta sao?

- Các ngươi hiểu lầm, hiểu lầm rồi!

Tào Hùng lo lắng nói.

- Trả Tiểu Đạo muội muội lại cho ta, Tiểu Đạo muội muội, ta tới cứu ngươi đây!

- Nếu Tiểu Đạo muội muội có chuyện gì bất trắc, ta sẽ lấy mạng các ngươi!

- Quả nhiên trong sông có rất nhiều người mặc áo đen, nhanh, mau tìm Tiểu Đạo muội muội, bọn chúng muốn ăn Tiểu Đạo muội muội, liều mạng với bọn chúng!

- Trả lại Tiểu Đạo muội muội cho ta!

- Trả lại tiền sính lễ cho ta!