Bất Diệt Thần Vương

Chương 1207: Nhân giao




- Con mẹ nó, đám người mặc áo đen này đúng là người của phủ thừa tướng. Dựa vào cái gì mà bắt ta, ta vô tội mà! Đến nhiều người như vậy làm gì?

Trương Chính Đạo hoảng sợ kêu lên.

Sau khi sợ hãi kêu lên, Trương Chính Đạo lập tức tránh né sang bên.

- Ba! Tuy đã né sang bên, nhưng vẫn bị một người mặc áo đen một phát bắt được.

- Tại sao trong sông này lại có cá nóc? Sao lại màu hồng? Lại còn không có gai đâm nữa?

Một người mặc áo đen kinh ngạc nhìn Trương Chính Đạo trong tay.

Trương Chính Đạo bị dọa cho không dám thở, cuộn mình thành vòng tròn, xong rồi, đây là ta tự chui đầu vào lưới sao? Ngoài ra, thứ ta biến chính là rắn, không phải cá nóc, chỉ là béo chút mà thôi.

Đáng lẽ hắn cũng không bị người mặc áo đen nào bắt, chuyện này là do bản thân tự đụng vào trong tay hắn, sao ta xui xẻo quá vậy?

- Ba! Bỗng nhiên một bàn tay đập vào đầu người mặc áo đen kia.

- Lúc nào rồi, còn có thời gian chơi hả?

Một người mặc áo đen khác lạnh lùng quát.

- Không, ở nhà có nuôi một ao cá cảnh, lần đầu tiên thấy được loại này, có chút nóng lòng không đợi được, không có việc gì đâu!

Ta sẽ không làm hỏng việc đại nhân giao đâu!

Người mặc áo đen này nói.

Vừa dứt lời, người mặc áo đen đã lấy ra một cái túi trong suốt, bỏ Trương Chính Đạo biến thành con răn nhỏ vào trong, sau đó treo ở bên hông.

Trương Chính Đạo:

Con mẹ nó, thứ ta biến là rắn, không phải cá, là rắn, ngươi không nhìn ra sao? Hơn nữa, bây giờ phải làm sao đây? Ta nên bạo khởi để chạy trốn hay là không? Bây giờ ta phải làm sao?

Số lượng người mặc áo đen ở bốn phía không ít, lúc này Trương Chính Đạo không dám có một cử động nhỏ nào, Vương Khả lại không ở đây, nếu bị bắt, chẳng phải là sẽ bị tháo thành tám khối SaO.

Trương Chính Đạo co quắp trong túi, đi theo đám người mặc áo đen, nhanh chóng bị mang về lại căn phòng.

- Ta lại trở về đây sao?

Trương Chính Đạo lộ vẻ khó coi nói.

Trong thôn phòng, Vương Khả đang buồn bực không biết làm như thế nào cho phải, Trương Chính Đạo đã chạy mất, bên ngoài có một đám thỏ yêu đang nhìn chằm chằm.

- Hay là ta cũng nhảy xuống sông chạy trốn?

Vương Khả nhíu mày lo lắng nói.

- Tiểu Đạo muội muội, Sao các ngươi không có động tĩnh gì vậy?

Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có cần chúng ta giúp một tay không?

Thanh âm của Thỏ Vương từ bên ngoài truyền đến.

Hiển nhiên đám thỏ cũng không phải kẻ ngu, bị Âm Chướng Trận ngăn cách nên cũng phòng bị bên trong, nếu không có động tĩnh gì, sẽ tiến đến xem xét.

- Không có việc gì, muội muội ta đang kiểm kê tâm ý của mọi người, mọi người chờ một chút!

Thanh âm Vương Khả truyền đến.

- Các ngươi không có chút thanh âm nào, chúng ta không yên lòng, Lão Vương, nếu không ngươi đi ra nói chuyện với chúng ta?

Để tự Tiểu Đạo muội muội kiểm tra không được sao?

Thỏ Vương ở bên ngoài mời nói.

Vương Khả:

Ta đi ra, không phải sẽ bị lộ tẩy sao? Tất cả thỏ yêu đang nhìn chằm chằm, ta mà nhảy vào trong sông, cũng sẽ bị phát hiện ngay! Phải làm sao mới ổn đây.

- Hay là ta dùng Định Quang Kính? Nhưng mỗi giây dùng Định Quang Kính sẽ tiêu hao mấy vạn cân linh thạch!

Vương Khả lộ vẻ sốt ruột.

Vương Khả lấy ra Định Quang Kính, bỗng nhiên thấy vô cùng khó xử.

- Ông!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người của Vương Khả, khiến Vương Khả không thể cử động.

- Không đúng, ta còn chưa khởi động Định Quang Kính, sao bản thân lại bị bất động thế này? Định Quang Kính xảy ra vấn đề sao?

Vương Khả kinh ngạc.

- Rào rào!

Lúc này, từ trong sông bò lên mấy cái bóng đen.

- Thành công rồi chủ nhân, pháp bảo này của người có thể giam cầm cả một không gian, mọi thứ bên trong đều bị giam cầm, nhìn kìa, đó là Vương Khả ư? Ôi chao, sao mặt mũi của Vương Khả lại trở thành bộ dạng này?

Một người mặc áo đen kinh ngạc nói.

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía đám người mặc áo đen, chuyện này là thế nào? Đám thỏ yêu không chú ý đến trong sông, kết quả các ngươi lại đến đây.

Chỉ thấy, trong tay một người mặc áo đen có cầm một cái pháp bảo hình dạng giống đèn pin soi vào Vương Khả, Vương Khả liền không thể cử động. Mà cái đèn pin này rất dài, giống như một cái ống nước kéo dài từ trong nước đến.

Chính cái pháp bảo giống đèn pin này làm ta bất động sao? Đây không phải có chút giống với Định Quang Kính của ta sao?

Cái đồ chơi này cũng có thể làm ta bất động? Ta vừa khởi động Định Quang Kính là có thể phá giải.

Hả? Không đúng, bên hông người mặc áo đen kia treo cái gì vậy?

Đây không phải là Trương Chính Đạo vừa biến thành rắn nhỏ để chạy trốn sao?

Vương Khả và Trương Chính Đạo bốn mắt nhìn nhau. Sao ngươi lại bị bắt về đây? Không phải ngươi đã chạy rồi sao?

Trương Chính Đạo:

Ta nào biết bọn chúng bị bệnh tâm thần, một con rắn cũng không bỏ qua?

Ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên, Trương Chính Đạo trở về?

Quá tốt, ta có thể không cần dùng Định Quang Kính rồi, như này không phải có thể tiết kiệm mấy vạn cân linh thạch sao?

- Nhanh động thủ, cái ThúcThần Quang này của ta không kiên trì được lâu đâu, tất cả mọi người bên trong sông đang giúp ta thôi động, các ngươi nhanh trảm Vương Khả, rồi chúng ta rút lui!

Người mặc áo đen cầm pháp bảo giống đèn pin trầm giọng nói.

- Vâng, chủ nhân!

Người mặc áo đen treo Trương Chính Đạo biến thành con rắn nhỏ bên hông, lấy trường kiếm ra định tiến lên.

Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo, ra hiệu hắn động thủ, Trương Chính Đạo hiểu ý, lập tức bạo khởi.

Con rắn nhỏ phá tan túi nước, đánh thẳng vào pháp báo hình dạng giống đèn pin.

- Oanh!

- Cái gì?

Đám người mặc áo đen biến sắc, không ai nghĩ tới lại có sự cố phát sinh.

Ánh đèn lập tức bị chếch ra chỗ khác, Vương Khả có thể tự do hành động.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Vương Khả thu hồi Định Quang Kính, lấy ra một hộp chân nguyên huyết bạo vẩy mà ra.

- Tặc nhân, các ngươi tìm đến đây muốn giết muội muội của ta, ta liều mạng với các ngươi!

Vương Khả thê lương kêu lên.

Trong thôn trại!

Mặc dù vị trí của đám thỏ yêu và thôn phòng của Vương Khả cách nhau rất xa, nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó.