- Oanh!
Bên bờ sông nhỏ cạnh thôn trại lập tức xảy ra đại chiến.
Thù mới hận cũ, tiền sính lễ, Tiểu Đạo muội muội, đã đốt lên lửa giận của đám thỏ yêu.
Trên bầu trời, Thỏ Vương liên tiếp công kích Tào Hùng.
Tào Hùng bị đánh liên tiếp lui về phía sau, miệng phun ra máu tươi.
- Vương Khả, ngươi dám vu khống ta, tên khốn kiếp, mau giải thích giúp ta!
Tào Hùng tức giận quát.
Vương Khả trợn mắt nhìn Tào Hùng:
- Trả lại muội muội cho ta, trả lại muội muội cho ta, ta liều mạng với các ngươi!
- Ẩm ầm!
Yêu thú nhao nhao gia nhập, Thỏ Tử Đoàn vốn có ưu thế áp đảo, bây giờ còn có các yêu thú khác hỗ trợ, lập tức khiến đám người mặc áo đen tử thương nghiêm trọng.
Mắt người mặc áo đen thấy toàn quân bị diệt, quay đầu bỏ chạy.
- Muốn chạy sao? Nằm mơ đi, đứng lại cho ta!
- Tiểu Đạo muội muội ở đâu? Các ngươi giết Tiểu Đạo muội muội rồi sao?
- Toàn bộ tiền sính lễ của ta bị các ngươi lấy mất, mau trả lại cho tat - Đứng lại cho ta! Đám thỏ yêu điên cuồng đuổi giết.
Trương Chính Đạo biến thành con rắn nhỏ cũng biến sắc, lập tức nhảy xuống sông, nhanh chóng trốn chạy.
Điên rồi, toàn bộ những yêu thú này bị điên rồi, mẹ nó ta mà đợi nữa chắc chắn sẽ chết mất.
Nhưng sao Vương Khả ngươi không chạy đi?
- Ngươi trả muội muội lại cho ta, ngươi trả muội muội lại cho ta!
Vương Khả bóp cổ một thi thể mặc áo đen, phát tiết lửa giận tuyệt vọng, kêu khóc.
- Vương Khả, ngươi đang làm trò thần kinh gì vậy, ngươi bị nghiện diễn kịch à? Khóc cọng lông gì, chạy mau!
Trương Chính Đạo trong sông thúc giục nói.
Nhưng Vương Khả căn bản không thèm để ý, khóc ở chỗ thi thể người mặc áo đen này xong, lại chạy đến chỗ người tiếp theo, tiếp tục phát tiết bi thương. Không ngừng kêu rên.
- Ngươi giết muội muội của ta, tên khôn kiếp nhà ngươi, vì sao lại giết muội muội ta!
Vương Khả lại ôm một thi thể người mặc áo đen khác, kêu khóc.
Trương Chính Đạo nhìn chằm chằm một hồi:
- Mẹ nó, mặc kệ ngươi, cơ hội tốt như vậy ngươi lại không chạy, không phải là ngươi bị bệnh chứ?
Trương Chính Đạo quẫy đuôi một cái, lập tức chạy trốn, đang bơi, bỗng nhiên Trương Chính Đạo giật mình đứng lại.
- Không đúng, phàm là những thi thể người mặc áo đen bị Vương Khả giày vò qua đều không còn vòng tay trữ vật. Vương Khả?
Không lẽ hắn đang lục soát người? Tu vi những người áo đen này, ít nhất cũng đạt tới Nguyên Anh cảnh, nói cách khác trong vòng tay trữ vật ít cũng có cả trăm vạn cân linh thạch, Vương Khả lục soát từng người từng người, cái này... !
Đột nhiên Trương Chính Đạo giật mình.
- Cũng có phần của ta, Vương Khả, ngươi không thể ăn một mình!
Trương Chính Đạo kinh ngạc kêu lên.
Trên bờ, Vương Khả căn bản không để ý tới Trương Chính Đạo, có bản lĩnh, ngươi tự đến mà lấy!
Trương Chính Đạo:
Bây giờ làm sao ta đi lên đây? Mặc dù đám thỏ yêu đang truy sát người mặc áo đen, nhưng còn rất nhiều yêu thú khác ở đây!
Không lẽ ta phải trơ mắt nhìn Vương Khả kiếm tiền sao? Dựa vào cái gì chứ?
- Đã tìm được Tiểu Đạo muội muội chưa?
- Không thấy, thân thể Tiểu Đạo muội muội lớn như vậy, sao lại không thấy được?
- Không lẽ, Tiểu Đạo muội muội bị giết chết, sau đó bị cho vào vòng tay trữ vật?
- Đáng chết, đáng chết, Tiểu Đạo muội muội của ta!
- Tiền sính lễ của ta!
- Phong tỏa bốn phía cho ta, một con ruồi cũng không cho bay ra ngoài!
Đám Thỏ Tử Đoàn nổi điên rồi. Phong tỏa tất cả bốn phía.
Trương Chính Đạo biến sắc, bây giờ còn đợi ở chỗ này, chính là tự tìm cái chết!
Cái đuôi rắn nhỏ lập tức chuyển động, thuận theo dòng sông mà bơi đi.
Vương Khả đã lấy hết tiền tài trên thi thể đám người mặc áo đen, nhưng vẫn chưa vừa lòng.
- Trả lại muội muội cho ta, trả lại muội muội cho ta! Đám tặc tử các ngươi, ta muốn mạng các ngươi, trả lại muội muội cho ta!
Vương Khả vừa đuổi theo vừa kêu khóc.
Bây giờ, đám thỏ yêu và đám yêu thú vẫn đang phong tỏa bốn phía, nhưng mọi người lại không ngăn cản Vương Khả giống như đang nổi điên này.
Hắn là ca ca của Tiểu Đạo, là người bị hại, nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, tình cảm đôi huynh muội này thật tốt!
Tất cả mọi người đang muốn tìm lại tiền sính lễ của mình, nên không ai để ý đến Vương Khả nữa.
Vương Khả nghênh ngang từ trong vòng vây của đám yêu thú đi ra ngoài.
Đến khu vực an toàn, Vương Khả lập tức chạy vào rừng núi, tiếp tục chạy trốn.
Chạy đến khi trời sáng, Vương Khả mới từ từ chậm bước chân lại, thoát rồi, rốt cục cũng thoát rồi.
- Phát tài, quả nhiên, vẫn là người bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn có tiền, chỉ một ổ thổ phỉ, mà đã kiếm được gần ba nghìn vạn cân linh thạch, này, cái này cũng quá có tiền đi, ta ở trong Thập Vạn Đại Sơn, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể kiếm được nhiều như vậy!
Hai mắt Vương Khả bốc lên hồng quang kích động nói.
Lần trước chiến một trận kinh tế với Điền Sư Trung, hao phí bao nhiêu sức lực, tốn bao nhiêu tâm tư và thời gian, mới kiếm được từ đám người Điền Sư Trung bốn nghìn năm trăm vạn cân linh thạch, còn gây ra một trận đại họa. Vừa ra ngoài chưa đến hai ngày, đã kiếm được ba nghìn vạn cân linh thạch?
- Haizz, trước kia là quy mô nhỏ, Thập Vạn Đại Sơn mới bao nhiêu tiền? Đúng là khắp nơi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đều là linh thạch!
Vương Khả kích động nói.
Sau khi kích động, Vương Khả không quên xử lý dấu vết của mình, lập tức dùng dược thủy loại bỏ mụn đậu trên mặt, khôi phục lại hình dạng ban đầu, đổi một bộ quần áo mới, đón ánh sáng mặt trời, đi về phía tiên trấn nơi xa, đang có một đám phàm nhân tụ tập.
Trong thôn trại!
Thỏ Vương trợn mắt nhìn về phía Tào Hùng.
Dường như đại chiến lúc trước đã kết thúc, giờ phút này, một người một thỏ đang nhìn tử thi đầy đất, mặt hai bên sầm lại.
- Thủ hạ của ta chết mười lăm người, cộng thêm trước đó, tổng cộng hai mươi người, còn có hai mươi người bị thương, Thỏ Vương, việc này ngươi định thế nào?
Tào Hùng trợn mắt nhìn về phía Thỏ Vương.
- Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Ta làm sao biết ngươi cũng là thủ hạ của cố chủ ta? Lúc mới bắt đầu ngươi báo tên cố chủ ta không được à?
Thỏ Vương trợn mắt nói.
- Ta làm sao biết, ngươi làm thuê cho tam thái tử!
Tào Hùng trợn mắt nói.