Vương Khả biến sắc.
Cẩn thận cởi sợi dây đồ trên đùi ra nhưng vẫn bị phát hiện.
- Chủ nhân, nhìn kìa, ở bên kia có người!
- Đi mòn giày sắt không tìm thấy, cuối cùng hắn lại từ thôn trại đi ra! - Ha ha ha, chúng ta đã giăng đây thiên la địa võng ở bốn phía, hắn chạy không thoát đâu!
- Nhìn từ sau lưng, hình như là Vương Khả! Chúng ta tìm được Vương Khả rồi!
- Chủ nhân, nhanh, nhanh, là Vương Khả!
Thanh âm vang lên liên tiếp, Vương Khả cảm nhận được có rất nhiều người mặc áo đen từ bốn phương tám hướng đang nhanh chóng lao tới, lập tức biến sắc.
- Chuyện này, con mẹ nó, đám người mặc áo đen vẫn không hết hi vọng, ngăn ở bên ngoài sao? Làm sao bây giờ?
Vương Khả biến sắc.
Mặc dù mặt ta bôi dị ứng dược, người khác sẽ thấy không rõ dung mạo của ta, nhưng bây giờ trời tối, đám người này căn bản không nhìn mặt, chuyện này làm ta không có cơ hội để chối cãi.
Nếu là lúc trước, có lẽ Vương Khả sẽ không sợ một chút nào, bởi vì Vương Khả có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nhưng bây giờ Vương Khả đã biết, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm là đồ lừa bịp, phải dùng nhiều công đức mới có thể sử dụng, ta không dùng được Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nếu bị bắt không phải là sẽ rơi vào tình huống khó xử sao?
Mắt thấy một đám cường giả muốn bao vây tới, khí thế từng người bàng bạc, chắc chắn có cường giả Nguyên Thần cảnh.
Vương Khả quay đầu chạy về thôn trại. Vẫn là bầy yêu thú an toàn hơn.
- Đứng lại!
Đám người mặc áo đen kinh ngạc kêu lên.
Thế nhưng, Vương Khả chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy vào trong thôn trại.
Đám người mặc áo đen lộ về tức giận, con mẹ nó, làm sao bây giờ?
- Đều tại ngươi, lớn tiếng như vậy làm gì?
- Tại ngươi lớn tiếng, doạ Vương Khả chạy mất rồi!
- Làm sao bây giờ?
Đám người mặc áo đen lo lắng, chỉ trích lẫn nhau, sau đó nhìn về phía người cầm đầu, Tào Hùng.
- Đại nhân, Vương Khả bị doạ sợ quay lại rồi, bây giờ phải làm sao?
Một người mặc áo đen lo lắng nói.
Tào Hùng trợn mắt nhìn đám thuộc hạ, giận dữ mắng:
- Phế vật, bắt người thôi mà cũng không bắt được!
Đám người mặc áo đen chỉ biết cúi đầu.
Tào Hùng lạnh nhìn về phía thôn trại sáng rực.
- Bên trong là Thỏ Tử Đoàn và rất nhiều yêu thú khác, đám yêu thú đang uống rượu tụ hội, đám thỏ kia lại tụ tập ở một chỗ lửa trại khác, thật kỳ lạ, bọn chúng đang làm gì vậy?
Mắt Tào Hùng lộ vẻ phức tạp nói.
- Nhìn kìa, đám thỏ yêu kia đang chào hồi Vương Khả, nhưng Vương Khả lại không để ý bọn chúng, vậy mà đám thỏ yêu kia còn cười được sao? Vương Khả mới đi ra không lâu? Sao có thể quen với đám thỏ yêu như vậy?
- Thái độ của đám thỏ yêu đối với Vương Khả như vậy, nếu như chúng ta tiến lên, chắc chắn đám thỏ yêu này sẽ giúp Vương Khả!
- Đại nhân, phải làm sao mới ổn đây!
Đám người mặc áo đen lo lắng không thôi, Tào Hùng càng lộ ra vẻ phiền muộn.bây giờ phải làm sao? Ta cũng không có cách nào, ai có thể nghĩ tới Vương Khả vừa đi ra, đã có thể trà trộn vào đám yêu thú thổ phỉ này?
- Hả? Sao Vương Khả lại đi về phía căn phòng vắng vẻ?
Đột nhiên ánh mắt Tào Hùng sáng lên.
- Đúng vậy, sao Vương Khả không ở với đám thỏ yêu để bảo đảm an toàn của bản thân, hắn chạy đến căn phòng vắng vẻ kia làm gì?
Một người mặc áo đen khác kinh ngạc nói.
- Căn phòng kia nằm ở nơi hẻo lánh nhất của thôn trại, không ai chú ý đến, hơn nữa, còn có một dòng sông nhỏ chảy từ căn phòng kia ra?
Một người mặc áo đen khác kinh ngạc nói.
- Đại nhân, đây là cơ hội trời cho!
Người mặc áo đen trước đó nói.
- Không sai, đây đúng là cơ hội trời cho, nếu như Thỏ Tử Đoàn nhất quyết bảo vệ Vương Khả, chúng ta cũng không có cách nào, bây giờ nhân dịp đám yêu thú đang tụ họp uống rượu, thừa dịp Vương Khả lạc đàn, chúng ta động thủ, chúng ta theo con sông kia, lén đi qua động thủ!
Ánh mắt Tào Hùng sáng lên.
- Đại nhân, chúng ta có nên đánh rắn động cỏ không?
Một tên thuộc hạ lo lắng nói.
- Tất cả mọi người lập tức thu liễm, chúng ta lặn qua, đồng thời, chuẩn bị pháp bảo kỹ càng, chúng ta lặng yên không một tiếng động khống chế căn phòng bên cạnh dòng sông, nhanh chóng bắt lấy Vương Khả!
Tào Hùng trợn mắt nói.
- RõI Đám thuộc hạ ứng tiếng nói.
- Đây là cơ hội hiếm có, nếu ai để xảy ra sơ suất, ta nhất định không tha cho hắn!
Tào Hùng lạnh lùng nói.
- RõI Trong thôn trại.
Vương Khả vội vàng quay về.
- Ha ha, Lão Vương, ngươi bị tiêu chảy, sao hết nhanh vậy?
- Ha ha ha ha, trở về nhanh vậy! Anh vợ, đến uống chén rượu!
- Lão Vương, ngươi đừng chạy!
Một đám thỏ yêu cười to mời Vương Khả, nhưng Vương Khả lại không thèm để ý, lập tức chạy vào căn phòng chỗ Trương Chính Đạo. Đám thỏ yêu không hề ngăn cản, mà là chờ mong kết quả.
Đáng tiếc, trong căn phòng kia, lại có Âm Chướng Trận che phủ.
Vương Khả vừa vào trong phòng đã thấy Trương Chính Đạo chuẩn bị chạy trốn. Muốn thương lượng lại với Trương Chính Đạo.
- Nhắm hai mắt lại, một đêm sẽ qua nhanh! Ngươi có thể thử một chút! Cùng lắm thì tiền sính lễ lần này, chúng ta chia đôi được không?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Ngươi đánh rắm! Muốn tiếp thì ngươi đi mà tiếp, ta không chơi với ngươi nữa!
Trương Chính Đạo lập tức sợ hãi kêu lên.
Vừa dứt lời, thân hình Trương Chính Đạo rung lên một cái.
- OanhI Trương Chính Đạo biến thành một con rắn nhỏ mập mạp, nhảy vào dòng sông bên cạnh. Trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Khả!
Vương Khả:
Mặt Vương Khả tối sầm lại nhìn về phía sông nhỏ mắng:
- Trương Chính Đạo, ngươi không coi nghĩa khí ra gì!
Bên trong sông nhỏ, Trương Chính Đạo biến thành con rắn, lập tức chạy đi.
~ Tiền ta đã cầm, ở lại làm cái rắm à, ta không rảnh đi tiếp mấy con thỏ già, cũng không phải lần đầu ta không coi nghĩa khí ra gì, huống hồ, ngay cả Long Hoàng ngươi cũng có thể trảm, ngươi còn sợ cái tiểu tràng diện này sao?
Trương Chính Đạo chạy trốn không thèm quay đầu lại.
Mặt Vương Khả tối sầm, bây giờ ta không dùng được Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, ngươi chạy rồi, tiếp theo ta phải diễn thế nào đây?
Vừa mới đi xuôi dòng sông được một lúc, đột nhiên Trương Chính Đạo thấy một đám người mặc áo đen lặn xuống sông, khiến Trương Chính Đạo đang chạy trốn biến sắc.