Bất Diệt Thần Vương

Chương 1205: Chạy trốn




Vương Khả nói.

- Được!

Đám thỏ đang mong mỏi trông ngóng cách đó không xa, lập tức chờ đợi.

Thỏ Vương cũng đi đến chỗ đám thỏ yêu ở cách đó không xa, căng thẳng nhìn chằm chằm vào gian phòng này, chờ đợi kết quả.

Vương Khả đóng cửa lại.

- Động thủ!

Vương Khả mở miệng nói.

- Hô!

Hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo lập tức vung tay, nhanh chóng vơ vét sáu mươi cái vòng tay trữ vật, giờ khắc này không kịp đếm kỹ, trước lấy quan trọng hơn.

Lúc vơ vét tài vật trong vòng tay trữ vật, ánh mắt hai người đều phát ra hồng quang.

Thật nhiều tiền!

Đơn giản chia ba bảy xong. Vương Khả lập tức nhìn về phía Trương Chính Đạo.

- Trước hết ngươi thu hồi Âm Chướng Trận trong phòng này, yểm hộ ta rút lui, chờ ta an toàn, ngươi lại dùng Âm Chướng Trận ngăn cách nội ngoại, sau đó lặng lẽ chạy trốn!

Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.

- Được!

Trương Chính Đạo gật đầu một cái.

Hai người ăn nhịp với nhau, bắt đầu lừa gạt hôn nhân!

Hai người ném ra một cái tiểu kỳ, Âm Chướng Trận nhất thời mở ra, đột nhiên ánh mắt đám thỏ yêu bên ngoài sáng lên. Bởi vì, thần thức mọi người có thể quét vào trong phòng rồi.

- Tiểu Đạo muội muội đang kiểm tra sính lễ của ta đó!

Một con thỏ yêu vui mừng nói.

- Im miệng, không được phép dùng thần thức để quét, giữ công bằng cho mọi người!

Thỏ Vương ở bên trợn mắt nói.

Trong lúc nhất thời, đám thỏ yêu không lên tiếng nữa, nhưng mọi người vẫn dùng thần thức lén lút quan sát sự việc bên trong.

Chỉ thấy thỏ phấn hồng Trương Chính Đạo đang thờ ơ kiểm tra vòng tay trữ vật.

Mà Vương Khả chợt ôm bụng.

- Au, Tiểu Đạo, hình như lúc nãy ăn phải gì đó bây giờ đau bụng quá, ta đi giải quyết một chút!

Vương Khả ôm bụng nói.

Vừa nói dứt lời, Vương Khả đã mở cửa đi ra.

- Lão Vương, ngươi bị sao vậy?

Thỏ Vương cau mày nói.

- Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi chờ một chút, ta đi giải quyết việc riêng một chút!

Vương Khả lộ vẻ rất bình thường nói.

- Ha ha ha, ngươi tiêu chảy rồi, giả vờ với chúng ta làm gì?

Một đám thỏ yêu cười to nói.

Trên mặt Vương Khả lộ vẻ lúng túng, khoát tay với mọi người, rồi lập tức phóng vào trong rừng, bên ngoài sơn trại.

- Ở đây chỉ có mình hắn là nhân loại, tiêu chảy còn muốn đi ra ngoài? Lão Vương tưởng là mọi người hiếm lạ hắn sao!

Một đám thỏ yêu khinh thường nói.

Thế nhưng, bây giờ lại không có con thỏ yêu nào chú ý đến Vương Khả.

Bởi vì, Tiểu Đạo muội muội ở lại, sính lễ của mọi người ở lại là được, có Lão Vương hay không thì cũng không quan trọng?

Không có ảnh hưởng.

- Tiểu Đạo muội muội thật là đẹp!

- Đúng vậy, ta muốn cưới Tiểu Đạo muội muội, nhất định để cho nàng ta sinh cho một ổ thỏ con!

- Ta muốn sinh hai ổ!

Một đám thỏ ước mơ tương lai.

Trương Chính Đạo kiểm tra sính lễ một lần lại một lần, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì Trương Chính Đạo biết bên ngoài có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cứ như vậy, kiên nhẫn một hồi lâu, Trương Chính Đạo tính toán thời gian, xác định Vương Khả đã đến khu vực an toàn, chuẩn bị làm ra một bước, tân nương tử chạy trốn.

Trương Chính Đạo giả bộ bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như phát hiện tiểu kỳ Âm Chướng Trận rơi, lập tức tiến lên, cắm nó lại.

- Ông!

Âm Chướng Trận lại được dựng lên, thần thức của nhóm thỏ yêu phía ngoài không thể tiến vào.

- Được rồi, Vương Khả đã an toàn, bây giờ chỗ này cũng có Âm Chướng Trận che đậy, ta chỉ cần biến thành tiểu thủy xà là có thể từ sông nhỏ phía sau lặng lẽ trốn thoát, thần không biết, quỷ không hay. Ha ha, phát tài!

Trương Chính Đạo kích động nói.

Trương Chính Đạo đang định lặng lẽ rời đi.

- Bàảnh!

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, ta đang muốn chạy, sao có thỏ yêu nào không tuân theo quy củ dám xông vào?

- Là ta! Một tiếng hô khẽ vang lên.

Trương Chính Đạo xem xét, sắc mặt cứng đờ:

- Vương Khả? Không phải ngươi chạy rồi sao? Tại sao lại trở về?

- Két!

Mặt Vương Khả tối sầm lại, đóng cửa phòng.

- Ngươi làm gì vậy? Ngươi trở về làm gì? Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Vừa rồi ta ra ngoài, đụng phải đám người mặc hắc bào đang đuổi giết chúng ta, bọn chúng bày ra thiên la địa võng, không chạy được!

Vương Khả sầm mặt lại.

Con mẹ nó, vốn đã tính toán kỹ càng, lấy được khoản sính lễ là cao chạy xa bay. Bây giờ có người bao vây, chuyện này làm loạn kế hoạch của ta rồi!

- Đám người mặc hắc bào kia đuổi giết chúng ta sao? Đang ngồi chờ bên ngoài thôn trại?

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Đúng vậy!

Vương Khả gật đầu một cái.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Phải diễn thế nào? Mẹ nó tiền sính lễ ta đã thu hết, ngươi lại nói ta không chạy thoát được? Bây giờ làm sao đây?

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

Vương Khả lộ vẻ lúng túng:

- Hay là ngươi hi sinh một lần?

Trương Chính Đạo mở to hai mắt nhìn:

- Ngươi muốn ta đi ngủ với bọn lão thỏ kia à?

- Nhắm hai mắt lại, một đêm sẽ qua nhanh thôi! Ngươi có thể thử một chút! Cùng lắm thì tiền sính lễ lần này, chúng ta chia đôi?

Vương Khả khuyên nhủ.

- Ngươi đánh rắm! Ngươi muốn tiếp thì đi mà tiếp, ta không chơi với ngươi nữa!

Trương Chính Đạo lập tức hoảng sợ kêu lên.

Vừa dứt lời, thân hình Trương Chính Đạo lay động một cái.

- Oanh!

Trương Chính Đạo biến thành một con rắn nhỏ mập mạp, nhảy vào trong sông chạy trốn. Trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Khả!

Vương Khả:

Cửa thôn trại!

Kế hoạch của Vương Khả và Trương Chính Đạo rất hay, lừa tiền sính lễ của một đám thỏ, Trương Chính Đạo biến thành thỏ phấn hồng thu hút sự chú ý của mọi người giúp Vương Khả chạy thoát trước.

Lúc đầu, tất cả đều trong kế hoạch, Vương Khả lấy cớ đau bụng, đã chạy ra khỏi thôn trại, cố gắng chạy thoát thật nhanh.

Thế nhưng, chạy ở trong rừng một hồi, đột nhiên trên đùi Vương Khả giống như bị cái gì đó quấn lại, hắn cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy một sợi dây đỏ quấn quanh chân của mình, không chỉ như thế, bốn phương tám hướng cánh rừng này đều phủ đây các sợi dây đỏ, bên trên sợi dây đồ còn có chuông lục lạc.

Vương Khả vừa động nhẹ, những cái chuông này lập tức kêu to.

- Không tốt!