Bất Diệt Thần Vương

Chương 1198: Mang kính râm Thỏ Vương




Trong lúc nhất thời, từng con thỏ yêu bị đánh bay, đương nhiên, người mặc áo đen cũng không ngừng thụ thương, nhưng có một người mặc áo đen là Nguyên Thần cảnh cầm đầu, nên nhất thời, người mặc áo đen càng chiến càng hăng.

Vương Khả xem xét thấy việc này không ổn, lúc này mới là năm người mặc áo đen, trước đó nhìn thấy là năm mươi người, tiếp tục đánh xuống, sẽ dẫn những người mặc áo đen khác tới, vậy không phải là xong đời sao?

- Haiz, ta và muội muội đã gây thêm phiền toái cho mọi người, không ra nghĩ đám người xấu này lại lợi hại như vậy. Chúng ta cũng không muốn thêm phiền toái cho Thỏ Tử Đoàn, các vị, xin lỗi, bây giờ chúng ta đi, để tránh tạo thành tổn thất lớn cho mọi người!

Vương Khả lập tức kêu một tiếng.

Sau đó lôi kéo Trương Chính Đạo, muốn chạy trốn.

- Hai vị dừng bước, hai vị xem thường Thỏ Tử Đoàn ta rồi, cho rằng chúng ta chỉ là những công tử bột, sợ mấy tên tặc tử này sao?

Một tiếng cười lạnh ở sau bầy yêu truyền đến.

Vương Khả, Trương Chính Đạo theo tiếng cười nhìn tới.

Lại nhìn thấy, đám yêu thú tránh ra một con đường, để ba cái thân ảnh từ phía sau chậm rãi đi tới. Một trái một phải tựa như hai bảo tiêu, tất cả đều là những nam tử khôi ngô, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt có sẹo dễ thấy, nhìn qua chính là thủ hạ hung thần ác sát. Cầm đầu là một tiểu lão đầu, trên mắt tiểu lão đầu mang theo một cái đồ vật giống như kính râm, tóc chải ra phía sau, bóng loáng. Tay phải nắm lấy hai quả cầu di chuyển ở trong lòng bàn tay.

- Thỏ Vương!

Đám yêu thú nhìn thấy tiểu lão đầu thì cung kính bái nói.

- Thủ lĩnh Thỏ Tử Đoàn? Thỏ Vương?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nhìn tiểu lão đầu.

Vương Khả cũng lộ ra một vẻ cổ quái, cách ăn mặc này, rất đúng phong cách lão đại xã đoàn, chỉ là cái răng kia hơi loá mắt.

- Ô? Vị này chính là Tiểu Đạo muội muội trong miệng mọi người?

Đột nhiên ánh mắt Thỏ Vương sáng lên nhìn về phía Trương Chính Đạo.

Cho dù mang theo một cái pháp bảo giống như kính râm, cũng vẫn khó che lại ánh mắt sáng lên trong nháy mắt kia.

Trương Chính Đạo:

Ta, ta có nhiều lực hấp dẫn như vậy sao?

- Ngài chính là thủ lĩnh Thỏ Tử Đoàn uy chấn thiên hạ? Muội muội này của ta đã sớm nghe danh Thỏ Vương thần công cái thế, chỉ tiếc không có duyên gặp một lần, hôm nay nghe nói Thỏ Vương tới đây, đặc biệt tới bái kiến Thỏ Vương, thoả nguyện trong lòng, chỉ là không nghĩ tới, lại mang đến phiền phức cho Thỏ Vương! Thực sự là trong lòng áy náy, vừa rồi, muội muội của ta còn vụng trộm lau nước mắt, nói gây thêm phiền phức cho anh hùng trong lòng, nên áy náy, muốn lôi kéo ta rời đi!

Vương Khả lập tức nói.

- Hả?

Đột nhiên lông mày Thỏ Vương nhíu lại.

Trương Chính Đạo:

Ai vụng trộm lau nước mắt?

Vương Khả âm thầm nhéo Trương Chính Đạo một cái, thời khắc này thịt thỏ.

Cảm giác đau đớn chớp nhoáng kia, khiến Trương Chính Đạo suýt đau ngất đi, Trương Chính Đạo lập tức gạt ra hai giọt nước mắt.

- Thực sự là nước mắt như mưa, Tiểu Đạo muội muội, ngươi không cần khổ sở, Thỏ Vương ca ca của ngươi không có yếu như vậy, nếu đã tới địa bàn của ta, ta sẽ đến bảo vệ ngươi, ai dám ăn ngươi, chính là gây khó dễ với ta! Người đâu, bắt mấy gia hỏa không biết điều này lại cho ta!

Thỏ Vương quát lạnh một tiếng.

- Vâng!

Hai vị bảo tiêu khôi ngô sau lưng Thỏ Vương ứng tiếng nói.

Trong lúc nói chuyện, hai nam tử khôi ngô đã hóa thành một vệt sáng bay thẳng đến chiến trường.

- Oanh, oanh, oanh, oanh!

Hai nam tử khôi ngô cực kỳ hung mãnh, trong nháy mắt, bốn người mặc áo đen bị đánh trọng thương không có lực phản kháng.

- Nguyên Thần cảnh?

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

Con mẹ nó, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn thật là hung hiểm, tùy tiện đi ra đều là cường giả Nguyên Thần cảnh sao?

- Các ngươi làm gì vậy? Chúng ta... !

Tên áo đen Nguyên Thần cảnh cuối cùng kêu lên.

- Rống!

Đột nhiên hai nam tử khôi ngô biến thành hai con thỏ xám to lớn, hai cái móng vuốt vỗ xuống.

- Oanh!

- ÁI Trong nháy mắt vị Nguyên Thần cảnh mặc áo đen kia mất đi sức chiến đấu, bị đánh vào lòng đất, miệng phun ra máu tươi ngã xuống.

- Thỏ Vương, đã bắt được năm tên tặc tử! Hơn nữa phong ấn tu vi.

Một vị bảo tiêu biến thành người kêu lên.

- Mang tới đây!

Thỏ Vương quát lạnh nói.

Rất nhanh, năm người mặc áo đen xụi lơ như bùn được đưa tới.

- Thỏ Tử Đoàn? Chúng ta là thị vệ phủ thừa tướng Đại Thiện Hoàng Triều, tốt nhất ngươi đừng gây chuyện!

Một người mặc áo đen yếu ớt nói.

- Ta gây chuyện, là các ngươi gây chuyện thì có, vậy mà lại muốn ăn một thành viên Thỏ Tử Đoàn chúng ta?

Thỏ Vương lạnh lùng nói.

- Ai muốn ăn thỏ? Chúng ta đang truy sát hai người, bọn họ chạy đến chỗ ngươi!

Người mặc áo đen Nguyên Thần cảnh yếu ớt nói.

- Hai người chạy vào? Ha ha ha, chúng ta không có thần thức sao? Chõ chúng ta nào có hai người?

Thỏ Vương lạnh lùng nói.

- Bọn họ gọi là Vương Khả, Trương Chính Đạo, pháp bảo của chúng ta cảm ứng, chính là chỗ của các ngươi, ngươi xem!

Người mặc áo đen kia kêu lên.

Người mặc áo đen lập tức lấy ra một cái pháp bảo. Chỉ thấy, bên trên pháp bảo có hai chấm sáng, đang nhấp nháy liên tục.

- Điểm sáng nhấp nháy này là pháp bảo, còn điểm nhấp nháy khác chính là Trương Chính Đạo! Chúng ta không có nói láo!

Người mặc áo đen kia nói.

- Hả?

Thỏ Vương híp mắt nói.

- Bọn họ nói láo, ta và Tiểu Đạo tận mắt nhìn thấy, một đám người mặc áo đen, nướng ăn ba con thỏ yêu Đan Anh cảnh ở trong một cái sơn cốc, nói là ăn rất ngon, về sau còn đuổi giết chúng ta, muốn ăn Tiểu Đạo!

Vương Khả ở bên cạnh nói ra.

- Đại vương, ta cứ nói tại sao không thấy tin tức của ba người lão Thập Lục, hoá ra là bị đám người mặc áo đen này ăn? Quả nhiên nhân tộc đều không phải thứ đồ gì tốt!

Một tên thỏ yêu ở bên cạnh tức giận nói.

- Chúng ta không làm! Các ngươi ngậm máu phun người!

Người mặc áo đen vội vàng nói.

- Ngậm máu phun người? Ha ha ha, tốt, ngươi nói ngươi là thị vệ phủ thừa tướng Đại Thiện Hoàng Triều, ta cho các ngươi một cơ hội! Nhất định có một bên trong các ngươi đang nói láo, được rồi, đến đây, ngươi tìm cho ta, xem ở chỗ chúng ta có người ngươi muốn tìm không, tìm không thấy, chính là các ngươi gạt ta, ta sẽ ăn các ngươi!