Bất Diệt Thần Vương

Chương 1199: Mang kính râm Thỏ Vương




Thỏ Vương lạnh lùng nói.

- Hai người, nơi này có một cái? Hả, tại sao mặt của ngươi... !

Người mặc áo đen nhìn Vương Khả kinh ngạc nói.

- Mặt của ta một mực như này, thế nào? Không giống người ngươi muốn vu khống? Vừa rồi ngươi nói hai người, nhưng ta chỉ có một người, ngươi định nói thế nào, ở đây ta còn một vị muội muội, không phải ngươi nói muội muội ta là người chứ?

Vương Khả chỉ Trương Chính Đạo ở một bên.

Người mặc áo đen hết nhìn pháp bảo, lại nhìn con thỏ to lớn trước mắt, chuyện này, pháp bảo hỏng sao? Không phải chứ, pháp bảo cho thấy con thỏ trước mắt này chính là Trương Chính Đạo! Thế nhưng, đây rõ ràng là một con thỏ xấu xí đến cực điểm mài!

- Chúng ta, chúng ta... !

Trong lúc nhất thời, người mặc áo đen không biết giải thích như thế nào.

- Nói như vậy, các ngươi đang gạt ta! Ố trước mặt ta, còn muốn bắt Tiểu Đạo muội muội của ta, lại ăn ba tên thủ hạ của ta?

Thỏ Vương dữ tợn nói.

- Chúng ta không có, chúng ta không có!

Người mặc áo đen kia sợ hãi kêu lên.

- Đồ không biết sống chết, ăn thành viên Thỏ Tử Đoàn ta, lại đến quát tháo thì cũng thôi đi, còn muốn gạt ta, bản thỏ gia hận nhất người gạt ta, đặc biệt là nhân tộc các ngươi, mấy lần giúp các ngươi làm xong việc thế mà không trả tiền, đúng là tự tìm cái chết, tưởng ta dễ bắt nạt sao? Lột sạch toàn bộ tiền tài trên người bọn họ cho ta, sau đó chia ăn!

Thỏ Vương dữ tợn nói.

- Vâng!

Đám thỏ yêu kêu to một tiếng.

- Đừng, Thỏ Vương, là hiểu lầm, chúng ta không có ăn thủ hạ của ngươi!

- Thỏ Vương, ngươi không thể ăn chúng ta, chúng ta là quan viên Đại Thiện Hoàng Triều!

- Mau thả chúng tai - Cứu mạng!

Mặc cho đám người kêu la, nhưng ở trước mặt bầy yêu căn bản là không đủ nhét kẻ răng, rất nhanh đã không có một tiếng động.

- Tiểu Đạo muội muội, ngươi muốn ăn người nào, ta bảo bọn hắn để lại cho ngươi?

Thỏ Vương nhìn về phía Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo:

Giờ phút này, Trương Chính Đạo cũng bị dọa cho run lẩy bẩy, mẹ nó, vậy mà cường giả Nguyên Thần cảnh, cũng bị đánh ngã trong nháy mắt, sắp bị chia ăn, nếu ta bại lộ, không phải là chết thảm hơn sao?

Làm sao bây giờ?

- Tiểu Đạo muội muội, ngươi nhìn hắn làm gì?

Thỏ Vương cau mày nhìn về phía Vương Khả.

Hiển nhiên Thỏ Vương sinh ra một tia ghen tuông đối với Vương Khả.

- À, Tiểu Đạo là muội muội ta, huynh trưởng như cha, tự nhiên nó muốn nghe ý kiến của ta một chút!

Vương Khả lập tức nói.

Vương Khả trừng mắt với Trương Chính Đạo, thời khắc mấu chốt này, ngươi ngơ ngác cái gì, diễn đi!

Giờ phút này mặt Trương Chính Đạo đen lại, không phải ta không diễn, mà quan trọng là, ta vừa mở miệng, sẽ lộ ra giọng nói của đàn ông, một khi để lộ, vậy không phải là sẽ bị tháo thành tám khối, chết không toàn thây sao?

- Huynh trưởng như cha?

Thỏ Vương nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.

- Đúng vậy, năm đó ta đã cứu cha của Tiểu Đạo, trước khi cha nàng chết, đã giao phó Tiểu Đạo cho ta chăm sóc, chúng ta kết nghĩa huynh muội, phụ thân nàng còn nói, để ta giúp Tiểu Đạo tìm một con thỏ mạnh mẽ có thể phó thác suốt đời, miễn cho Tiểu Đạo cũng có kết quả bất hạnh giống như cha nàng, chẳng phải vậy, mà Tiểu Đạo vừa nghe nói Thỏ Vương anh hùng cái thế, trong lòng đã hâm mộ không thôi, xin ta mang nàng tới nhìn Thỏ Vương oai hùng, không nghĩ tới gặp phải nhiều chuyện như vậy, Tiểu Đạo nhà ta có chút thẹn thùng, khả năng nhìn thấy người trong lòng, nên không có ý mở miệng. Xin Thỏ Vương đừng trách tội!

Vương Khả lập tức nói.

Ban đầu Thỏ Vương còn đang ghen tuông, nhưng khi nghe Vương Khả nói chuyện, nào còn có ghen tuông? Đây là hâm mộ ta, tới tìm ta? Diễm phúc của ta đến rồi sao? Người trước mắt chính là anh vợ?

- Ha ha ha ha, làm sao ta sẽ trách tội chứ, thẹn thùng tốt, thẹn thùng tốt, như này mới có một chút..., là từ gì ý nhỉ?

Thỏ Vương nhất thời không biết miêu tả như nào.

- Uyển chuyển hàm xúc?

Vương Khả nói bổ sung.

- Không sai, uyển chuyển hàm xúc, đây mới là thiên hương quốc sắc, so với đám ngốc Thỏ Tử Đoàn của ta tốt hơn nhiều! Ngươi là đại ca của Tiểu Đạo, vậy cũng là một nhân tài, về sau lăn lộn với ta, đảm bảo ngươi ăn sung mặc sướng!

Thỏ Vương lập tức vỗ ngực cười to nói.

- Thỏ Vương thực sự là phóng khoáng!

Vương Khả cười nói.

- Đó là dĩ nhiên, đi thôi, trước đây nơi này là một cái thôn trại của nhân loại, người bên trong đều bị chúng ta ăn rồi, bây giờ là một cái cứ điểm của Thỏ Tử Đoàn chúng ta, Tiểu Đạo muội muội và ngươi gọi là... !

Thỏ Vương nhìn về phía Vương Khả.

- Ta? Ta gọi là Lão Vương!

Vương Khả nói.

- Lão Vương? Tên này thật kỳ quái, thế nhưng không sao, mời vào bên trong, ha ha ha ha!

Thỏ Vương cười to mời.

Vương Khả gật đầu cười, dưới sự bao vây của một đám yêu thú đi vào thôn trại.

Sắc mặt Trương Chính Đạo ở một bên cực kỳ khó coi, chờ thời điểm người khác không chú ý, Trương Chính Đạo nhỏ giọng nói với Vương Khả:

- Vương Khả, tại sao ánh mắt Thỏ Vương nhìn ta cứ là lạ?

- Cái gì mà là lạ? Hắn đã chọn trúng ngươi! Đợi chút nữa biểu hiện tốt một chút, chúng ta có thể an toàn rời đi hay không, phải nhìn vào biểu hiện của ngươi!

Vương Khả thấp giọng nói.

Trương Chính Đạo trợn mắt:

- Chọn trúng ta? Có ý gì? Vương Khả, ngươi nói cho rõ ràng!

Vương Khả không để ý đến, bỏ lại Trương Chính Đạo, vừa cười vừa nói đi về phía trước với Thỏ Vương.

Trong thôn trại!

Một nhóm lớn yêu thú, vây quanh Thỏ Vương. Ổ trong đó có thỏ yêu và một số chủng loại yêu thú khác.

Vương Khả nhìn kỹ một lần, ở trong đó có năm tên có thể hóa thành hình người. Cái này còn không bao gồm Thỏ Vương, nói cách khác có sáu tên Nguyên Thần cảnh và vô số Đan Anh cảnh.

Giờ phút này sắc mặt Trương Chính Đạo trở nên sốt ruột, lần này tiến vào yêu quật, phải làm như thế nào cho phải đây?

- Các vị đều là Yêu Vương trên các đỉnh núi gần đây, chắc hẳn mọi người đều biết mục đích hôm nay, bản Thỏ Vương triệu tập mọi người đến, nguyên tắc của họ nhà thỏ ta là, có thịt mọi người cùng nhau ăn, có rượu mọi người cùng nhau uống, đi theo ta lăn lộn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người!