Mặc dù đám người Bất Giới Hòa Thượng, Trương Thần Hư, Long Bà đã thống nhất, che giấu việc này giúp ngươi, tuyên truyền ra bên ngoài là quái vật trong vực sâu trảm Long Hoàng, thế nhưng, mấy người chúng ta ở hiện trường, chúng ta rõ ràng nhất, chính là ngươi trảm!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
Vương Khả:
Mẹ nó, đây là ta tự mua dây buộc mình sao?
- Ta là đồ dỏm! Các ngươi hiểu lầm rồi!
Vương Khả tiếp tục khuyên nhủ.
- Ta không nghe ta không nghe, ta không tin ta không tin! Đi theo bên cạnh ngươi an toàn nhất!
Trương Chính Đạo lập tức lắc đầu nói.
Vương Khả:
Con mẹ nó, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Ta vô tội!
- Yên tâm, ngươi giúp ta cản tai họa, đến lúc đó ta nghe lời ngươi là được!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
Vương Khả sầm mặt lại, quan trọng là ta không ngăn được cái tai nạn này!
Thời điểm hai người đang buồn rầu nói chuyện. Đột nhiên, ở nơi xa có hai đạo lưu quang bay vụt đến.
- Cái gì?
Trương Chính Đạo biến sắc.
Trương Chính Đạo lật tay vung Thiếu Âm Phiến ra, lập tức hóa thành một con Hắc Phượng Hoàng đụng tới.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiếu Âm Phiến bay trở về trong tay Trương Chính Đạo, lập tức nhìn thấy hai thanh phi kiếm bị đụng trở về.
- Hưu!
Trong nháy mắt hai thanh phi kiếm bay vào trong tay hai người mặc áo đen.
- Ha ha, tìm được rồi, Vương Khả, Trương Chính Đạo ở chỗ này!
Một người mặc áo đen vui mừng nói.
- Nhanh, phát tín hiệu cho chủ nhân!
Một người mặc áo đen khác lập tức vui mừng nói.
- Oanh!
Một quả pháo hoa to lớn nở rộ ở trên đầu hai người, giống như muốn truyền tin cho người nào đó ở nơi xa vậy.
- Thần Vương Ấn!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Oanh!
- ÁI Chẳng biết Thần Vương Ấn đã bay đến đỉnh đầu hai người mặc áo đen từ lúc nào, trong nháy mắt nặng nề đánh xuống, khiến hai người mặc áo đen lập tức rơi xuống phía dưới.
- Trên trời quá bắt mắt, đi xuống rừng cây bên dưới tránh né, đi mau! Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Vương Khả và Trương Chính Đạo lập tức nhào vào bên trong sơn lâm nơi xa.
- Oanh] Hai người vừa xâm nhập vào bên trong sơn lâm, Vương Khả cũng lập tức thu hồi Thần Vương Ấn, khó tin nhìn hai người mặc áo đen bay lên trời lần thứ hai.
- Một đòn vừa rồi của Thần Vương Ấn, cũng không làm hai người này trọng thương, hai người này là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong?
Vương Khả biến sắc.
- Vương Khả, làm sao bây giờ? Hai người này đã Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, tại sao còn gửi tín hiệu gọi người nữa?
Trương Chính Đạo lộ vẻ sốt ruột.
- Ta nào biết được, Trương Chính Đạo, tại sao ngươi có nhiều kẻ thù như vậy?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta cũng không biết!
Trương Chính Đạo lộ vẻ phiền muộn.
Không đúng, tại sao lại có người truy sát ta? Ta không có đắc tội ai mà?
- Hết cách rồi, bầu trời không có cách nào bay, phải nhanh chóng xuyên qua rừng cây thôi! Quy củ cũ!
Vương Khả nói.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra một chai thuốc dị ứng lập tức bôi lên mặt.
- Xì xì thử!
Mặt Vương Khả lập tức mọc ra vô số mụn cóc, đồng thời, Vương Khả cũng nhanh chóng thay một bộ quần áo khác.
Vừa nghiêng đầu, đã thấy bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ mập mạp, trang điểm loè loẹt, trong áo lót là hai trái dưa hấu to lớn khiến trước ngực phồng lên. Trên mặt bôi toàn bột mì.
- Ọet Suýt nữa Vương Khả nôn ra.
- Làm sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta dịch dung như này! Cần phải phản ứng mạnh như thế không?
Trương Chính Đạo trong hình dáng người phụ nữ mập mạp lộ vẻ cổ quái nói.
- Lần sau hoá trang, ngươi nói sớm cho ta một tiếng, mẹ nó, bỗng nhiên thấy khuôn mặt hoá trang của, thật giống như nhìn thấy quỷ vậy! Mẹ nó!
Vương Khả nói.
- Làm sao bây giờ? Coi như chúng ta hoá trang, đám người mặc áo đen kia cũng sẽ căn cứ ấn ký truy tung trên người ta tìm được ta!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Đừng nóng vội, có lẽ cái ấn ký truy tung này cũng không phải vạn năng, chỉ có thể truy tung phương vị chung chung, nếu không, vì sao vừa rồi hai người kia còn phải liên hệ chủ nhân bọn họ, vì sao chủ nhân bọn họ không xuất hiện? Chúng ta đi mau, xuyên qua sơn lâm, sớm đến Thiện Thần Đô, xem còn có ai dám động tới ngươi!
Vương Khả nói.
- Được, nghe lời ngươi!
Trương Chính Đạo nói.
Hai người nhanh chóng xuyên qua sơn lâm.
- Ta vừa mới nhìn thấy bọn họ chui vào rừng, nhanh, xuống dưới lục soát!
Bầu trời truyền đến một tiếng kêu to.
Thời điểm Vương Khả, Trương Chính Đạo chạy trốn, lập tức nhìn thấy, trên bầu trời có gần năm mươi người mặc áo đen truy sát, mí mắt lập tức nhảy một cái, chạy nhanh hơn.
Vương Khả, Trương Chính Đạo một lần chạy thẳng đến trời tối.
Đáng tiếc, người phía sau vẫn không buông tha như cũ. Hai người vùi đầu chạy trốn.
Trong lúc chạy trốn, chợt thấy phía trước có ánh lửa.
- Ánh lửa? Bên trong sơn lâm còn có một cái thôn trại?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Có vẻ như thôn trại này đã sớm không có người, hình như có rất nhiều yêu thú thì phải?
Vương Khả biến sắc.
Ổ trung tâm quảng trường trong thôn trại là một đống lửa trại, ở đó vây quanh đủ loại yêu thú, có xà yêu, báo yêu, mèo yêu, dường như rất nhiều yêu thú lớn đang tụ hội, nhưng phía trên một cái đài cao trong thôn trại, lại là một đám thỏ yêu to lớn.
Dường như đang tuần tra tứ phương.
- Bên kia, là yêu thú nào từ đỉnh núi đến? Xưng tên ra?
Bỗng nhiên một con thỏ yêu trên đài cao quát to.
Vương Khả, Trương Chính Đạo biến sắc. Bởi vì con thỏ yêu kia đang nhìn chằm chằm về phương hướng của mình. Tiếng kêu to này, cũng dẫn tới rất nhiều yêu thú trên quảng trưởng thôn trại quay đầu nhìn lại, chúng ta bị bầy yêu thú này phát hiện sao?
- Vương Khả, làm sao bây giờ? Nơi này yêu thú tụ hội, chúng ta đi vào không phải là cửu tử nhất sinh sao? Đằng sau còn có người mặc áo đen truy sát, chúng ta trước sau giáp kích!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Vương Khả thở dài:
- Không có việc gì, không có việc gì, yên tĩnh một chút, mặc dù phía trước có nhiều yêu thú, nhưng cũng không nói muốn giết chúng ta! Còn người mặc áo đen ở đằng sau lại muốn đưa ngươi vào chỗ chết!
- Vậy chúng ta đi qua sao?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.