Lâm thời đào hang khẳng định không còn kịp nữa rồi, nhưng bên ngoài Chu Tiên trấn lại sẵn có!
Lần trước, toàn bộ Vương gia trong vòng một đêm rút khỏi Chu Tiên trấn, Trương Chính Đạo cũng đi qua cái địa đạo kia, cửa ra địa đạo ở một chỗ sâu trong thung lũng bên ngoài Chu Tiên trấn. Trương Chính Đạo nhanh chóng đi tới đó.
- Ầm ầm!
Trương Chính Đạo tiến vào chỗ sâu trong địa đạo, liền phá hư đất đá xung quanh cửa động.
- Lệ! Lệ!...
Một đám tiên hạc đứng ở trước cửa động sụp đổ, sắc mặt cả đám hết sức khó coi, cuối cùng nhìn về phía Trương Thần Hư.
- Thần Hư sư huynh, tên rùa con Trương Chính Đạo này núp ở dưới địa đạo, làm thế nào bây giờ?
Một tên đệ tử Kim Ô Tông lo lắng nói.
- Chẳng lẽ hắn có thể trốn cả đời ở dưới lòng đất sao? Coi như hắn trốn ở dưới lòng đất, tiên hạc của chúng ta cũng có thể cảm ứng được phương vị của hắn, hắn chạy tới chỗ nào, chúng ta liền đào đến chỗ đó, ta xem hắn có thể trốn được bao lâu!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Đúng!
Chúng đệ tử Kim Ô Tông ứng tiếng nói.
- Còn nữa, ta vẫn cho rằng Trương Chính Đạo mang theo Vương Khả cùng nhau bay đi, ta một mực không hiểu, với chân nguyên của Trương Chính Đạo làm sao có thể ngự kiếm phi hành lâu như vậy, hoá ra là mang theo một cái hình nộm? Vương Khả căn bản không đi cùng Trương Chính Đạo!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Một tên đệ tử Kim Ô Tông khó hiểu nói.
- Chúng ta phân ra một nhóm người đi tìm Trương Chính Đạo, những người khác, không, tất cả tiên hạc bay lên trời, quan sát tứ phương, tìm kiếm cho ta, khẳng định Vương Khả chạy không xa, tìm được Vương Khả, lập tức cho ta biết!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám đệ tử Kim Ô Tông đáp lại.
- Sư huynh yên tâm, thị lực tiên hạc Kim Ô Tông ta rất tốt, chỉ cần Vương Khả lộ diện một cái, cam đoan hắn không có chỗ để trốn!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông xoa tay nói.
...
Chu Tiên trấn, Nhiếp gia!
Vương Khả biết rõ đệ tử Kim Ô Tông ở gần Chu Tiên trấn, làm sao có thể lộ diện chứ?
Vương Khả xông vào cửa lớn Nhiếp gia, đứng ở trong một gian đại sảnh, có nóc nhà che đậy, cho dù trên trời có một vạn con tiên hạc, cũng không thể thấy mặt hắn.
Nhiếp gia không cần bản thân hắn chào hỏi nữa, bị người biểu tình tức giận hoàn toàn đốt đi.
Ngày xưa Nhiếp gia bá đạo thành quen, không biết khiến bao nhiêu người kìm nén một bụng tức giận, giờ khắc này toàn bộ tìm trở về.
- Đã tìm được chưa? Tìm được Vương phu nhân chưa?
Có người kêu lên.
- Không có, vẫn chưa, Nhiếp Thiên Bá cũng không thấy!
- Tiếp tục tìm, ta quản lý các loại tài sản, cứ tìm Vương phu nhân đi!
- Khẳng định có mật thất, mau tìm!
Không cần Vương Khả mở miệng, tất cả mọi người cũng đang giúp Vương Khả tìm công chúa U Nguyệt.
Một đám đệ tử Nhiếp gia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, dẫn tới trước quảng trường chỗ Vương Khả.
- Đừng đánh nữa, ta thật sự không biết gia chủ ở đâu!
- Đừng đánh nữa, ta không có tiền, ta không có tiền!
- Đó là pháp bảo, binh khí của ta, không phải của ngươi, đừng đoạt!
Trong lúc nhất thời, Nhiếp gia hỗn loạn tưng bừng.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Vương gia chủ còn đang ở đây này, Vương gia chủ mang các ngươi đến đòi tiền, đổ máu đổ mồ hôi mới làm được, không phải mang các ngươi đến cướp bóc, nhanh, lấy tiền và pháp bảo vừa cướp được trong túi ra!
- Không sai, còn có đan dược, đồ cổ nữa, chúng là của các ngươi sao? Là của các ngươi sao? Các ngươi ăn cướp à!
Người của Vương Khả đứng trong đám người, giả bộ đạo đức, quát mắng những người ti tiện tham lam kia, những người kia tưởng họ không để ý tới, nhưng, một đám gia chủ còn chưa đòi được tiền của mình, đương nhiên sẽ không để cho bọn hắn làm loạn.
Rất nhanh, tiền tài, pháp bảo, đan dược, tác phẩm nghệ thuật vơ vét được từ trên người đệ tử Nhiếp gia được đánh đống ở nội viện, ánh mắt cả đám đỏ bừng, chờ đợi Vương Khả phân chia.
Vương Khả nhìn thấy mọi người vội vàng, hít sâu một hơi nói:
- Hiện tại, vẫn chưa tìm được Nhiếp Thiên Bá, chư vị gia chủ không nên gấp gáp, những tài vật này, trước tiên chia đều thành tiền được không?
Mặc dù chúng gia chủ thèm thuồng những tài vật này, nhưng, nghĩ tới những thứ tài vật này cũng không bù được tổn thất của mình, tìm được Nhiếp Thiên Bá mới là mấu chốt, bây giờ, đệ tử Kim Ô Tông và Vương Khả đều lên tiếng, thể diện này khẳng định phải cho.
- Được!
Chúng gia chủ cùng nói.
- Tốt rồi, các vị lấy giao kèo quản lý sản nghiệp của các vị ra, trước đối chiếu trả lại số tiền đã!
Vương Khả kêu lên.
- Được!
Đám người cùng nhau hô lên.
Tiểu nhị quán trà Công Nhất, nhanh chóng phụ trách trả lại.
Dùng tài vật người nhà họ Nhiếp, đến đền món nợ của Vương Khả! Của người phúc ta! Sao Vương Khả lại ngăn cản chứ?
Hôm nay, mấy ngàn người nhìn chằm chằm vào số tiền này, khẳng định không thể vào túi mình, còn không bằng hào phóng một chút, dù sao cũng không phải là tiền của mình, lại có thể làm cho mình có danh tiếng tốt, cớ sao không làm chứ?
- Tiếp tục tra xét, khẳng định phu nhân của ta ở Nhiếp gia, chắc chắn đệ tử Nhiếp gia các ngươi, có người biết! Các ngươi không nói, chính là trơ mắt nhìn thân nhân chịu khổ, mau nói cho ta biết, phu nhân ta ở đâu!
Vương Khả trầm giọng nói.
- A!
Chúng đệ tử Nhiếp gia chịu đau khổ xác thịt, có mấy đệ tử Nhiếp gia trong đám người xoắn xuýt, đến cùng ta có nên nói hay không? Gia chủ đã bàn giao, tuyệt đối không thể nói, nhưng làm sao bây giờ?
Đúng rồi, động tĩnh lớn như vậy, nhất định gia chủ có thể nghe được, bản thân gia chủ không ra, vậy tức là không cho phép chúng ta thông báo vị trí, chúng ta vẫn nên cắn răng kiên trì thôi!
...
Thủy lao Nhiếp gia.
Nhiếp Thiên Bá tế luyện phi kiếm một hồi, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng gào truyền đến.
- Tiếng động gì vậy?
Nhiếp Thiên Bá tò mò nhìn về phía cửa đá thủy lao.
- Là động tĩnh tới cứu ta!
Công chúa U Nguyệt cách đó không xa cười nói.
- Cứu ngươi? ha ha, công chúa U Nguyệt, ngươi nghĩ nhiều rồi! Ai có thể cứu ngươi ra ngoài? Ở Chu Tiên trấn, ta chính là thiên, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.
- Ngươi không đi ra xem một chút sao?
Công chúa U Nguyệt cười nói.