Bất Diệt Thần Vương

Chương 116: Ta không thể phi hành còn có thể đi đâu được




Phụ trách: Vô Tà Team

- Ta không phi hành thì còn có thể đi đâu được?

Trương Chính Đạo nói nhỏ, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

- Bọn họ phi hành, sao ngươi không độn địa? Con bà nó, trước kia ngươi trộm mộ thế nào? Không biết đào địa đạo hay sao? Bọn họ có thể làm gì được ngươi chứ? Dùng sở trường của ngươi đấu với sở đoản của bọn họ. Ngươi không làm như vậy mà cứ thế phi hành, như vậy không phải đầu vào nước thì là cái gì?

Vương Khả mắng đối phương một tràng.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.

Phanh!

Trương Chính Đạo hung hăng tát bản thân một cái. Những ngày này hắn luôn bị Vương Khả chơi xấu, trong lòng không thoải mái, sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này cơ chứ? Ta không phi hành mà đi độn địa, chẳng lẽ đám tiên hạc kia còn có thể đào hang nhanh được bằng ta hay sao?

Lệ!

Ở phía chân trời xa xa có một tiếng hạc kêu truyền đến.

Vương Khả biến sắc:

- Không còn kịp rồi, Trương Chính Đạo, lần này bị ngươi làm hại, thất bại trong gang tấc, sau lần này lão tử sẽ giết chết ngươi! Hiện tại không đào hang kịp nữa rồi, ngươi đi qua kia đi!

Vương Khả đá một cước vào trên mông của Trương Chính Đạo, đá Trương Chính Đạo lên trên phi kiếm.

- Vương Khả, ta đi đây!

Trương Chính Đạo cũng không tức giận mà chân giẫm lên phi kiếm, trong nháy mắt bắn về phía bầu trời.

Con bà nó, lần này thật là mất mặt, sao ta lại ngớ ngẩn như vậy cơ chứ? Ta đi so sức lực với một đám tiên hạc làm gì?

Trương Chính Đạo bay mất, lần nữa dẫn đám tiên hạc về phía xa.

Nhưng lời nói giữa Vương Khả và Trương Chính Đạo vừa rồi lại bị đám người chung quanh nghe thấy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vương Khả không phải là Tiên Thiên cảnh hay sao? Sao lại dám mắng, đạp đệ tử Kim Đan cảnh của Kim Ô Tông cơ chứ? Mà tên cường giả Kim Đan cảnh của Kim Ô Tông lại không dám hó hé một lời?

Vương Khả này bái vào làm môn hạ của vị đại lão nào trongKim Ô Tông, sao lại có địa vị cao như vậy chứ? Kim Đan cảnh cũng có thể tùy tiện mắng, tùy tiện đạp? Chẳng lẽ Vương Khả có quyền cao chức trọng ở trongKim Ô Tông hay sao?

Quyền cao chức trọng? Vậy, nếu như hắn mở lời, đề nghị Kim Ô Tông tuyển thêm đệ tử thì chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ như ăn cháo. Nếu Vương Khả nhìn ta thuận mắt, tiến cử ta vào Kim Ô Tông. Như vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông hay sao?

Trong nháy mắt, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Khả của tất cả mọi người lập tức trở nên nóng bỏng.

Vương Khả quay đầu, đang muốn cho mọi người thêm một mồi lửa, thế nhưng vừa mới quay lại, thứ đập vào mắt hắn là ánh mắt nóng bỏng của đám người phía sau.

- Vương gia chủ nói chí phải, phải phá cửa, chuyện này cứ để ta tới!

- Để ta tới!

- Để ta tới đi, chuyện này ta chuyên nghiệp nhất!

Mọi người chen lấn xông vào cửa lớn của Nhiếp gia.

Phanh!

Cửa lớn Nhiếp gia bị đánh văng ra, vách tường ở bốn phía khung cửa lập tức rạn nứt, vết nứt lan ra bốn phía.

Vương Khả sững sờ, sao đám người này lại trở nên tích cực như vậy chứ? Bọn họ không sợ súng bắn chim đầu đàn hay sao?

Lúc này đám người này không sợ một chút nào, thậm chí còn tranh cướp biểu hiện ở trước mặt Vương Khả, cái gì mà súng bắn chim đầu đàn chứ, làm chim đầu đàn mới có cơm ăn.

- Vương gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì?

Mọi người cùng nhìn về phía Vương Khả, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

- Bắt toàn bộ người Nhiếp gia lại, không cho bất kỳ ai chạy thoát! Nếu ai dám chạy thì lập tức đánh cho ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra được cho ta!

Vương Khả hạ lệnh.

- Được!

Tất cả mọi người cùng hét một tiếng.

Lập tức, toàn bộ mọi người như lang như hổ chạy tới khắp ngõ ngách trong Nhiếp gia.

Mà đám đệ tử Nhiếp gia lại hoảng sợ không thôi, không ngừng nói:

- Không được qua đây, các ngươi làm gì vậy? Chúng ta là đệ tử Nhiếp gia, mắt các ngươi bị mù hay sao? Không được qua đây!

- A!

- Không được đánh, không được đánh mặt!

- Ai ui, các ngươi dám đánh ta? Ai ui!

Gia tộc nổi tiếng ác nhân ngày xưa, lúc này lại đang phải nghênh đón một trận đánh đập vô cùng tàn ác! Không có ác nhất mà chỉ có ác hơn mà thôi! Người ngày xưa bị bọn họ đánh, giờ phút này lại đang xuống tay với mình, vô cùng ngang ngược, tàn ác. Nhiếp gia... Rốt cuộc Nhiếp gia ta đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải thảm cảnh này!