Giờ phút này, công chúa U Nguyệt rất rõ ràng tình huống bên ngoài, biết Vương Khả đã chiếm được thượng phong, tự nhiên không sợ hãi.
- Ngươi muốn ta ra ngoài, là ta đi ra ngoài sao? Hôm nay, ta không có đi đâu cả! Chờ cô tổ ta đến, hừ!
Nhiếp Thiên Bá hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Nhiếp Thiên Bá suy nghĩ, nhất định là đám gia chủ không biết sống chết kia lại tới gây sự, muốn tiền sao? Không có! Mình đã triệu tập toàn bộ đệ tử Nhiếp gia trở về, chẳng lẽ còn sợ các đại gia tộc? Có bản lĩnh cùng đến đi!
Nhiều ngày trôi qua, các ngươi căn bản không đoàn kết nổi. Ta còn lo lắng cái gì?
Lại nói, nếu đệ tử Nhiếp gia không xử lý được, chẳng lẽ không tới bẩm báo sao? Đã không đến bẩm báo, bản thân còn lo lắng cái gì?
Nhiếp Thiên Bá tự cho là mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, lại quên, trước đó bởi vì ép buộc công chúa U Nguyệt, bản thân đã từng hạ lệnh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép tới quấy rầy mình.
Cho nên, lúc Vương Khả xâm nhập Nhiếp gia gây chuyện mới không đi ngăn cản, bên ngoài, tất cả đệ tử Nhiếp gia đều bị đánh cho không động được, Nhiếp Thiên Bá cũng không biết, thậm chí, phân chia toàn bộ gia sản Nhiếp gia, Nhiếp Thiên Bá cũng không biết.
Nhiếp Thiên Bá không biết mình bị công chúa U Nguyệt lừa.
Thẳng đến hơn một canh giờ sau, một tiếng ầm vang lên.
- Oanh!
Cửa đá thủy lao ầm ầm mở ra, Nhiếp Thiên Bá mới biến sắc đứng dậy.
- Gia chủ, thật xin lỗi, chúng ta thực sự không chịu nổi bọn hắn đánh nữa! Gia chủ, tại sao ngươi không chịu ra, chúng ta đều sắp bị đánh chết rồi!
Bên ngoài cửa đá truyền tới tiếng khóc thảm thiết của một tên đệ tự Nhiếp gia.
Hoá ra trông cậy vào gia chủ cứu giúp, kết quả Nhiếp Thiên Bá lại như rùa đen rút đầu, để chúng đệ tử Nhiếp gia hoàn toàn thất vọng, mấy người biết được vị trí thủy lao rốt cục nói ra vị trí.
- Cái gì?
Nhiếp Thiên Bá biến sắc.
- Thủy lao? Hoá ra bên trong Nhiếp gia có thủy lao? Nhiếp Thiên Bá thực biết giấu người?
Một vị gia chủ kinh ngạc nói.
- Mở cửa đá cũng vô dụng, bốc hết đất đá phía trên thuỷ lao ra, nào cùng nhau dùng sức!
Lại một giọng nói vang lên.
- Oanh két!
Bên trong thủy lao lập tức rung chuyển, đỉnh thủy lao bị mạnh mẽ bốc lên một mảng lớn, đất đá bốn phía lập tức sụp xuống.
- Cẩn thận!
Giọng nói của Vương Khả truyền đến.
Ầm ầm!
Sau một trận sụp đổ, bụi mù tán đi, để lộ ra thủy lao phía dưới.
Công chúa U Nguyệt trốn ở gần lồng giam, nên không lo ngại, Nhiếp Thiên Bá bên kia mặt mày xám xịt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Sao, làm sao?
Nhiếp Thiên Bá giương mắt nhìn vô số cường giả phía trên.
Bản thân chỉ bế quan một lần, tại sao trong nhà lại có nhiều người tới như vậy? Toàn bộ cường giả có danh tiếng ở Chu Tiên trấn đều đến? Đại viện, trên nóc nhà, toàn bộ là người? Những người này điên rồi sao? Dám xông vào Nhiếp gia ta.
- Vương Khả?
Đột nhiên Nhiếp Thiên Bá sợ hãi kêu lên, nhìn về phía Vương Khả ở trong đám người.
Không phải mình đã thông báo cho Trương Thần Hư đi chặn đường Vương Khả sao? Tại sao Vương Khả lại tới Chu Tiên trấn được? Đám người Trương Thần Hư đã làm cái gì? Đúng là phế vật mà?
Hơn nữa, trước mắt là có chuyện gì? Không phải người toàn trấn hận Vương Khả chết sao? Làm sao cả đám lại cười theo Vương Khả? Các ngươi đều bị động kinh à?
- Nhiếp Thiên Bá! Quả nhiên ngươi còn sống!
Vương Khả lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên Bá.
- Vương gia chủ, phu nhân ngươi ở phía dưới!
- Vương phu nhân vẫn an toàn!
- Nhanh, chúng ta giúp Vương phu nhân đẩy gạch đá bốn phía ra, để Vương phu nhân đi ra!
Cả đám cường giả làm việc hết sức cẩn thận.
Còn Nhiếp Thiên Bá lại một bước nhảy ra khỏi cái hố, đứng ở bên ngoài nhìn bốn phía.
Mặc dù đệ tử Nhiếp gia đều còn sống sót, nhưng, giờ phút này cả đám bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thảm không thể tả!
- Gia chủ, sao giờ này ngươi mới ra ngoài!
Chúng đệ tử Nhiếp gia khóc lóc kể lể.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Các ngươi tự tìm cái chết à?
Nhiếp Thiên Bá quát nạt cường giả ở phía bốn.
- Tìm chết là ngươi, Nhiếp Thiên Bá, ngươi gạt tiền của chúng ta! Hôm nay lão tử chính là đến đòi nợ!
- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngươi biết trên đời thống khổ nhất là cái gì không? Chính là người còn sống, mà tiền thì không thấy!
- Trả tiền đi!
Một đám gia chủ quát lên.
- Các ngươi không tìm Vương Khả đòi tiền, tìm ta đòi cái gì?
Nhiếp Thiên Bá quát.
- Ta không thiếu tiền của bọn họ!
Vương Khả mở miệng nói.
Nhiếp Thiên Bá sững sờ, các gia chủ cũng gật đầu một cái. Đúng vậy, vừa rồi toàn bộ nợ nần liên quan tới quản lý sản nghiệp đã bị phân chia sạch sẽ, đúng là Vương Khả chưa từng vay tiền chư vị gia chủ, ban đầu là Nhiếp Thiên Bá mượn tiền.
- Các ngươi không biết tiền của ta bị Vương Khả lừa gạt hết sao?
Nhiếp Thiên Bá tức giận nói.
Chúng gia chủ quăng ánh mắt khinh bỉ tới, đang ở trước mặt Vương Khả, ngươi cũng không cảm thấy ngại gạt ta?
Không đợi chư vị gia chủ mở miệng, Vương Khả đã kêu lên:
- Trước không nói ai gạt ai, Nhiếp Thiên Bá, ngươi nợ nần chư vị gia chủ, đâu liên quan gì tới ta? Không nói ta không lừa ngươi! Coi như ta lừa gạt ngươi, thì có quan hệ gì với những người khác? Ngươi thiếu tiền bọn họ, chứ không phải là ta thiếu tiền bọn họ!
Nhiếp Thiên Bá:
-...
Vương Khả nghiêng đầu nhìn mấy ngàn cường giả ở bốn phía:
- Chư vị, Vương Khả ta thiếu các ngươi tiền sao? Cho dù là một phân một hào, các ngươi cũng nói cho Nhiếp Thiên Bá biết, có hay không?
- Không có!
Tất cả mọi người cùng hét lên một tiếng.
Nhiếp Thiên Bá:
"..."
Có phải lần này ta bế quan quá lâu? Hay Chu Tiên trấn đã biến đổi rồi hay không? Những người này đều điên rồi hay sao? Vương Khả lừa các ngươi nhiều tiền như vậy, các ngươi lại nói không có? Đến cùng khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?
- Phu nhân, đến bên ta này!
Vương Khả nhìn công chúa U Nguyệt được giải cứu ở nơi xa liền kêu lên.
Công chúa U Nguyệt không nói gì, nhưng, bước chân đã đi về phía Vương Khả.
- Phu nhân ngươi? Ha ha, đúng rồi công chúa U Nguyệt, ngươi còn có mặt mũi nói sao?