Sau đầu pháp tượng Phật Tổ của ĐiểềnSư Trung, phật luân màu vàng bùng cháy ngọn lửa vàng rực, giống như đốt cháy cả thiên địa.
- Nam Minh Li Hỏa!
Tử Bất Phàm gào to.
Chợt nhìn thấy, phật luân sau đầu pháp tượng Phật Tổ của Tử Bất Phàm nháy mắt tỏa ra lam quang, đồng thời từ trong mây đen giữa không trung dẫn đến vô số luồng lôi điện.
Trong lúc nhất thời, hai Như Lai Phật Tổ, một kim quang, một lam quang, lực xông kích thật lớn không ngừng tăng vọt.
- Nam Minh Li Hỏa, quả nhiên là thần hỏa ta luôn muốn, có thể hấp thu lực lôi đình để dùng, sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không dứt. Hay lắm, cũng không uổng công ta mượn tiền bối Đạo môn phần Canh Kim Chỉ Hỏa này. Tử Bất Phàm, vốn ta còn muốn gây sức ép cho các ngươi một phen rồi mới ra tay. Hiện tại, không cần chờ nữa, không phải chỉ tốn thêm chút sức lực thôi sao! Vì Nam Minh Li Hỏa này, hết thảy đều đáng giá! Nam Minh Li Hỏa là của ta!
Điền Sư Trung gào to.
Âm!
Nam Minh Li Hỏa, Canh Kim Chi Hỏa nhất thời bùng lên, tăng vọt uy lực của pháp tượng Như Lai Phật Tổ, hai người vậy mà ai cũng không làm gì được ai.
- Quyền trượng Lôi Âm!
Tử Bất Phàm vung tay lên.
Quyền trượng Lôi Âm nhất thời khuấy động mây đen giữa bầu trời, đột nhiên, mây đen du động giống như lôi long phóng thẳng xuống.
Gừi Lôi long rít gào, giống như có uy lực hủy thiên diệt địa.
- Tới trình độ này rồi, quyền trượng Lôi Âm hữu dụng sao? Ha ha, chỉ một món đồ chơi mà thôi, ngươi thật tưởng nó lợi hại lắm sao? Biến hóa!
Điền Sư Trung trừng mắt nói.
Điền Sư Trung đột nhiên lớn lên, trên người bỗng nhiên hiện lên vô số lông chim, trong nháy mắt, biến thành một con kim ô thật lớn, cao mười trượng, khí tức hoang dã tỏa ra.
Phía dưới, Vương Khả trừng lớn hai mắt:
- Đại Nhật Như Lai Thân Công thật sự có thể luyện hóa người thành kim ô sao?
Kim ô giương cánh, ngửa mặt lên trời thét dài, phóng thẳng đến lôi long.
AI Am! Kim ô giương cánh, đánh vỡ nát lôi long, ngọn lửa màu vàng cuồn cuộn hiện lên ngoài thân.
- Biến thành quạ rồi? Hừi Tử Bất Phàm hừ lạnh.
Oa! Tử Bất Phàm đột nhiên biến thành một con kim ô thật lớn, kim ô to lớn cỡ chín trượng, chỉ nhỏ hơn Điền Sư Trung một chút.
Bang!
Hai con kim ô nhất thời bay vào trong phật luân sau đầu Như Lai Phật Tổ.
Oa! Oa! Hai con kim ô la hét vào nhau, thúc giục pháp tượng Như Lai Phật Tổ của mình phóng ra ngọn lửa vô tận, một ngọn lửa màu vàng, một ngọn lửa màu lam.
Ầm! Một lam, một kim, hai Như Lai Phật Tổ hung mãnh va chạm nhau, khí tức khủng bố thổi quét qua bốn phương tám hướng, vô số kiến trúc của Long Tiên Trấn nháy mắt sụp đổ.
- Tử Bất Phàm, biết không? Vì có được Nam Minh Li Hỏa, ta đi cầu một tiền bối Đại môn mới mượn được Canh Kim Chi Hỏa. Canh Kim Chỉ Hỏa càng thích hợp Đại Nhật Như Lai Thần Công hơn. Nguyên thần của ta đã vượt hơn ngươi, Đại Nhật Như Lai Thần Công ta tu luyện hơn trăm năm chỉ mạnh mà không kém hơn ngươi. Còn ngươi, tuy được truyền thừa của Long Ô đời trước, nhưng vẫn chưa khôi phục đến đỉnh phong của Long Ô, ngươi chưa phải là đối thủ của ta. Hôm nay, không ai có thể cứu ngươi. Ngươi và ta là kẻ địch trong số mệnh nhau Chỉ có thể sống một người, người chết kia chính là ngươi, ha ha ha!
Điền Sư trung cười to lên.
Tử Bất Phàm không hề để ý, vẻ mặt dữ tợn thúc giục pháp tượng Như Lai Phật Tổ của mình. Trong lúc nhất thời, song phương không ngừng giằng co.
Bên dưới, ánh mắt Vương Khả lộ ra vẻ lo lắng.
- Tử Bất Phàm không bằng Điền Sư Trung sao? Vậy phải làm sao bây giờ?
Vương Khả lo lắng nói.
Ngay khi Vương Khả hết sức lo lắng, dư quang của Vương Khả như nhìn thấy cái gì, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía vực sâu. Ở chỗ sâu nhất vực sâu tối đen kia, mặc dù Vương Khả nhìn không thấy rõ phía dưới có cái gì, nhưng, vừa rồi giống như có ánh sáng.
- Ta hoa mắt rồi sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vương Khả tiếp tục nhìn chằm chằm vực sâu, đột nhiên, ánh sáng kia tái hiện, một đôi mắt phát ra hào quang màu vàng, đôi mắt kia mở ra, không còn nhắm lại, giấu dưới đáy vực sâu, nhìn trộm hết thảy bên ngoài.
- Đây là con mắt kích cỡ một hang nước? Đây là... Long Hoàng?
Long Hoàng thật sự còn sống?
Vương Khả đột nhiên biến sắc.
Đôi mắt màu vàng phía dưới nhìn bên ngoài vực sâu, giống như phát hiện cái nhìn của Vương Khả.
Vù vù! Đôi mắt màu vàng bỗng nhiên nhìn Vương Khả, trong nháy mắt, Vương Khả giống như bị nhìn chằm chằm, cả người lạnh như băng.
- Đây, đây là sức mạnh của Long Hoàng sao? Một ánh mắt, khiến ta có cảm giác hãm sâu trong bùn lây?
Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.
- Cung nghênh Long Hoàng thoát khỏi vây khốn!
Vương Khả lập tức thi lễ bái lạy.
Giờ khắc này, đôi mắt hoàng kim kia mới rời khỏi người Vương Khả.
Vương Khả thầm thở phào, đáy vực sâu bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm nhẹ.
“Gừt Trong nháy mắt, tám chùm tia sáng thẳng hướng ra ngoài đáy vực, tám chùm tia sáng màu vàng giống như roi dài, quất mạnh Ta.
- Giáo chủ, cẩn thận!
Vương Khả theo bản năng kêu lên.
Rầm rầm!
Hai chùm tia sáng màu vàng lần lượt đâm vào cơ thể pháp tượng Như Lai Phật Tổ, hai chùm tia sáng đâm vào trong cơ thể hai kim ^ ô.
- Cái gì?
Tử Bất Phàm, Điền Sư Trung cả kinh kêu lên.
Bốn chùm tia sáng khác đâm vào huyết hải bên bờ biển.
Ẩm!
AI Chu Hồng Y hét thảm, nhìn thấy hai chùm tia sáng đâm vào trong cơ thể Chu Hồng Y và cơ thể Hỏa Long Nguyên Thần.
Cuối cùng hai chùm tia sáng hướng thẳng đến Long Huyết.
- Không hay rồi, sắp nổ tung!
Long Huyết biến sắc kêu gào.
Am! Huyết hải chợt nổ tung, Long Huyết ngay cả thần khu của mình cũng không cần, lập tức tự bạo, tiện đà biến mất vào trong chướng hải.
Hai chùm tia sáng cuối cùng không đâm trúng Long Huyết, chỉ có thể phẫn nộ rút vào vực sâu.
Trong lúc nhất thời, hai chiến trường vốn xảy ra kịch liệt chợt ngừng lại.
Chu Hồng Y, Hỏa Long Nguyên Thần, Tử Bất Phàm, Điền Sư Trung, hai pháp tượng Như Lai Phật Tổ đều bị chùm tia sáng màu vàng đâm trúng, không thể động đậy.
- Sao, sao lại thế này? Nguyên thần Đại Nhật Như Lai của ta sao không thể động đậy?
Điền Sư Trung cả kinh kêu lên.
- Giáo chủ!
Vô số đệ tử Ma giáo bốn phía cũng cả kinh kêu lên.