Bất Diệt Thần Vương

Chương 1103: Long tu




Điền Sư Trung, Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y cùng nguyên thần của ba người đều không thể động đậy.

- Đây là tình huống gì? Long Hoàng khoa trương như vậy, Nguyên Thần Cảnh, một chiêu đã khống chế?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Thời điểm mọi người đang lo lắng, chùm tia sáng màu vàng lôi kéo thật mạnh.

Nguyên thần ba người ngay lập tức bị kéo vào vực sâu.

Khi chuẩn bị kéo vào vực sâu, đến độ cao cách Vương Khả không xa, giống như có một tấm màng trong suốt, chặn nguyên thần ba người lại.

Ẩm.

Nguyên thần của ba người bị đập mạnh lên tấm màng.

- Long Hoàng? Là Long Hoàng?

Tử Bất Phàm mừng như điên nói.

- Giáo chủ, Long Hoàng thoát khỏi vây khốn, vì sao phải lôi kéo chúng ta!

Chu Hồng Y lo lắng nói.

- Tai Sắc mặt Tử Bất Phàm cứng đờ, hiển nhiên nhất thời không nói nên lời.

- Còn may năm đó Trương Thiên Sư phong ấn nhiều, tuy các ngươi đã phá vỡ phong ấn lớn nhất bên ngoài, nhưng, phía dưới còn nhiều tầng phong ấn nhỏ ngăn cản Long Hoàng ra ngoài!

Long Hoàng muốn kéo chúng ta xuống, vì sao chứ?

Điền Sư Trung giận dữ hét lên.

ầm ầm ầm!

Điền Sư Trung giãy giụa như thế nào, kim ô thân và nguyên thần Như Lai của mình đều không thể nhúc nhích.

- Vì sao? Đây là cái gì? Sao ta không thể phản kháng?

Điền Sư Trung sợ hãi rống lên.

Rắc, rắc rắc rắc!

Chu Hồng Y giãy giụa một phen, bỗng nhiên rút hết chùm tia sáng màu vàng trong cơ thể.

Bang!

Chùm tia sáng màu vàng bị rút đi, thân thể của Chu Hồng Y chợt suy yếu, giống như bị rút hết khí lực.

- Chu Hồng Y, ngươi làm sao thoát ra được?

Điền Sư Trung cả kinh kêu lên.

Tuy Chu Hồng Y cũng là nguyên Thần Cảnh, nhưng lực lượng của hắn không lớn bằng ta, sao hắn thoát ra được? Ta lại không thể thoát được?

- Chu Hồng Y, ngươi sao rồi?

Tử Bất Phàm cũng kinh ngạc nói.

- Ta cố gắng rút ra, các ngươi không rút ra được sao?

Chu Hồng Y thở hồng hộc nói.

- Cố rút ra?

Mọi người kinh ngạc nhìn Chu Hồng Y.

- Trong chùm tia sáng này, ta cảm nhận được khí tức của Long Cốt, các ngươi không cảm thấy sao?

Chu Hồng Y hỏi.

- Khí tức của Long Cốt? Không có!

Tử Bất Phàm nói.

- Không cớ?

Chu Hồng Y kinh ngạc nói.

- Ta cũng không có, trong chùm tia sáng này, có khí tức của pháp tượng nguyên thần Như Lai Phật Tổ của mình! Còn có khí tức kim ô thân của ta! Trong chùm tia sáng có khí tức của chính ta, giống như dựa theo ta mà hình thành!

Điền Sư Trung cả kinh kêu lên.

- Của ta cũng vậy!

Tử Bất Phàm cũng kinh ngạc nói.

- Chùm tia sáng đâm trúng Hỏa Long Nguyên Thần của ta cũng có khí tức của Hỏa Long Nguyên Thần!

Sắc mặt Chu Hồng Y trầm xuống.

- Tử Bất Phàm, có lẽ Long Huyết không lừa ngươi!

Vương Khả ở trong lĩnh vực thiên sư cách đó không xa, lên tiếng.

- Không gạt ta? Không thể nào!

Tử Bất Phàm cả kinh kêu lên.

- Long Huyết nói thật? Năm đó Long Hoàng cho mấy người các ngươi Tiên Thiên Ma Chủng kỳ thật là vì một ngày nào đó sẽ luyện chế toàn bộ các ngươi thành phân thân con rối của hắn?

Cho nên, công pháp, thân thể, nguyên thần của ngươi đã sớm bị Long Hoàng động tay động chân?

Chu Hồng Y biến sắc.

- Công pháp? Đại Nhật Như Lai Thần Công ta tu luyện bị động tay động chân rồi?

Điền Sư Trung trừng mắt kêu lên.

- Long Hoàng, con là Tiểu Ô, Long Hoàng, con là Tiểu Ô, Long Hoàng, người muốn làm gì? Long tu này của người khiến con thổ không nổi, Long Hoàng!

Tử Bất Phàm bỗng nhiên khóc hô trên vực sâu.

Phía dưới vực sâu, một đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm lên trời.

- Long Ô, Long Huyết, Long Cốt, đừng giãy giụa nữa, mọi thứ của thảy của các ngươi đều là ta cho, hiện tại, nên trả lại cho ta rồi!

Một thanh âm trầm thấp truyền xuống từ dưới đáy vực sâu.

- Thanh âm của Long Hoàng?

Chu Hồng Y biến sắc.

- Long Hoàng không phải mẫu thân của Thánh Tử sao? Sao lại là tiếng của nam nhân?

Vương Khả trừng mắt nhìn phía dưới.

- Long Hoàng, Long Huyết nói, người thu dưỡng chúng ta là vì luyện hóa thành con rối phân thân? Long Hoàng, người nói cho con biết, không phải như thết Vẻ mặt Tử Bất Phàm tỏ ra lo lắng.

- Long Huyết? Hắn biết thật không ít!

Âm thanh trầm thấp của Long Hoàng truyền đến từ vực sâu.

- Long Hoàng? Vì sao? Vì sao? Lúc còn nhỏ, con té ngã, người đều sẽ ân cần hỏi han con, trị liệu cho con, nói lời nhỏ nhẹ ôn tồn với con, vì sao? Đây không phải sự thật, Long Huyết hắn nói dối!

Ánh mắt Tử Bất Phàm chợt đỏ lên.

- Muốn trách, thì nên trách các ngươi là người!

Thanh âm trầm thấp của Long Hoàng truyền đến.

- Người?

Tử Bất Phàm trừng mắt.

- Trời cao là quá mức ưu đãi với Nhân tộc, ngay cả Tiên Thiên Ma Chủng ông trời ban cũng chỉ có Nhân tộc mới có thể hưởng thụ, dựa vào cái gì chỉ có con người mới có! Long tộc ta là thần thú thiên địa, đã không thể sử dụng Tiên Thiên Ma Chủng, lại còn không được công đức tru ma. Thiên đạo bất công, chỉ ưu đãi Nhân tộc, vạn tộc trở thành con kiến? Cho dù ta được Tiên Thiên Ma Chủng cũng chỉ có thể để các ngươi sử dụng? Của ta, tất cả đều là của ta!

Thanh âm trầm thấp của Long Hoàng truyền đến.

- Long Hoàng, ta còn cho rằng ngươi là mẫu thân ta!

Tử Bất Phàm đỏ mắt nói.

- Nếu xem ta là mẫu thân ngươi, ngươi không cần giãy giụa nữa, xuống đây giúp ta!

Long Hoàng nói vọng ra.

- Đừng, Tử Bất Phàm, ngươi đừng đáp ứng hắn!

Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.

Kêu lên sợ hãi, Chu Hồng Y nhất thời chạy đến chỗ kim ô do Tử Bất Phàm biến thành, kéo kim ô Tử Bất Phàm đang bi thương lại.

- Xuống dưới đây, giúp ta thoát khỏi vòng vây!

Long Hoàng lần nữa lên tiếng.

Nhất thời, chùm tia sáng màu vàng kéo theo hai người ba nguyên thần xuống, nhất thời làm kết giới trong suốt phía dưới lại rung động một trận.

- Không, ta không muốn đi xuống, phá cho ta!

Điền Sư Trung hét lên.

Điền Sư Trung gồm cả pháp tượng Như Lai Phật Tổ liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thể giẫy giụa ra khỏi.

Mặc dù Tử Bất Phàm có Chu Hồng Y kéo lại, nhưng trong lúc ngu muội, chỉ có thể cười khổ, cũng không giãy giụa.