Bất Diệt Thần Vương

Chương 1100: Mở ra phong ấn




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Tử Bất Phàm nhất thời gầm lên.

Ta tốn công nhiều như vậy, chuẩn bị nhiều như vậy mới dùng máu chúng sinh mở ra phong ấn, ngươi sao lại ở dưới phong ấn?

Ngươi nếu có thể đi tắt vào phong ấn, ngươi nói sớm đi chứ, khiến ta tốn công như vậy, không phải khiến ta làm việc không công rồi sao?

- Giáo chủ, cẩn thận, Long Tiên Trấn có kẻ thù của ngươi, hắn lại đến nữa, hắn muốn đánh lén ngươi!

Vương Khả la lên.

Phong ấn Long Hoàng bị mở ra!

Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư nhìn kim nguyên bảo trong tay, chợt sửng sốt, hiện tại làm sao đây? Mấy vạn người bên ngoài đang nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta nên tiếp tục đốt vàng mã không?

“Khụ khụ!" Trương Chính Đạo giả ho, nhét toàn bộ tiền giấy trong tay vào tay Trương Thần Hư.

Trương Thần Hư: “... !"

Mấy vạn người đang nhìn chằm chằm, ngươi cảm thấy hổ thẹn khi đốt vàng mã, còn ta không biết hổ thẹn sao? Ngươi làm gì?

Nhét hết vào tay ta làm gì?

Nhìn thấy vô số ánh mắt bên ngoài, Trương Thần Hư buồn bực bỏ tiền giấy vào chậu than, vỗ vỗ tay đứng dậy.

- Giáo chủ, cẩn thận, Long Tiên Trấn có kẻ thù của ngươi, hắn lại tới nữa, hắn muốn đánh lén ngươi!

Vương Khả la lên.

Vừa rồi Hoàng Hữu Tiên có nhắc đến, Điền Sư Trung cũng đến đây.

Điền Sư Trung đã đến, nhưng không đuổi giết mình với Hoàng Hữu Tiên, khẳng định có mục đích khác. Ai là kẻ thù lớn nhất của Điền Sư Trung? Là Tử Bất Phàm. Long Ô ngày xưa là bị Điển Sư Trung áp chế, thúc thủ chịu trói, còn bị Điền Sư Trung mang theo đám người Hoàng Hữu Tiên tra tấn gần chết, phần thù hận này lớn bao nhiêu!

Điền Sư Trung cài mai phục, khẳng định muốn đối phó với Tử Bất Phàm! Vương Khả nhất thời la lên.

- Vương Khả, ngươi nói cái gì? Kẻ thù gì của ta? Ta có kẻ thù gì?

Ngươi còn chưa trả lời ta, sao ngươi ở nơi này?

Tử Bất Phàm lộ nét mặt cổ quái, nói.

Tử Bất Phàm tỏ ra ngờ vực, Chu Hồng Y bên cạnh lại cực kỳ cảnh giác:

- Tất cả đệ tử Ma giáo tra xét bốn phía, có thể đang ẩn núp cường giả.

- Dại Mấy vạn đệ tử Ma giáo đáp lời.

- Giáo chủ, ta nói thật, kẻ thù của ngươi, ngươi đã quên rồi? Hắn là đặc biệt đến hại chúng ta, hắn là... !

Vương Khả nhất thời muốn hét lên cái tên của Điền Sư Trung.

- Vương Khả, ngươi vậy mà đã phát hiện ta? Đáng chết, ta đã ẩn núp bí ẩn như vậy, ngươi làm sao phát hiện ra ta, ta tìm Tử Bất Phàm trả thù? Phi, ta càng muốn giết chết ngươi. Đưa ta Định Hải Châu, trả Định Hải Châu cho ta!

Một thanh âm gầm lên giận dữ truyền đến từ trong Long Tiên Trấn.

Âm!

Một luồng huyết quang phóng thẳng đến Vương Khả.

- Cái gì? Long huyết? Đáng chết!

Chu Hồng Y nhất thời nhào tới.

Tử Bất Phàm cũng đuổi theo ngay.

Tốc độ của Long Huyết nhanh bao nhiêu, Nguyên Thần Cảnh đại lão, nháy mắt đến trước mặt Vương Khả. Một chưởng đánh tới Vương Khả, vẻ mặt dữ tợn giống như muốn đánh chết Vương Khả đã hại mình bao nhiêu lần.

- Long Huyết, sao ngươi ở đây?

Vương Khả sửng sốt.

Tình huống gì? Long Huyết sao lại đến đây? Người ta muốn gọi không phải ngươi? Ngươi nhảy ra làm gì?

Ẩm!

Một tiếng nổ, một chưởng của Long Huyết đánh lên lĩnh vực thiên sư chắn bên ngoài. Lĩnh vực thiên sư giống như một kết giới, bao vây chặt chẽ bên trong. Mặc dù mạnh như Long Huyết, đánh một chưởng lên cũng chỉ tạo ra gợn sóng nho nhỏ.

- Long Huyết, ngươi muốn chết sao!

Tử Bất Phàm hét lớn lên.

Ẩm, ầm!

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm đồng thời ra tay. Nhất thời, dưới hai tay, đánh bay Long Huyết ra ngoài, nháy mắt đụng lên một chỗ cạnh Long Tiên Trấn.

Bang!

Long Huyết ngã lên huyết hải mới trồi lên mặt đất.

- Vương Khả nói thật sao? Long Huyết, ngươi thật sự ẩn núp ở một nơi bí mật, muốn đánh lén chúng ta?

Chu Hồng Y trừng mắt nói.

- Long Huyết, ngươi đến làm gì?

Tử Bất Phàm cũng trừng mắt giận dữ.

Long Huyết đứng trên huyết hải, dữ tợn nhìn Vương Khả.

- Ta tới làm gì? Hừ, ta đương nhiên đến xem ngươi làm sao bị Long Hoàng luyện hóa. Nếu có thể, ta nói không chừng có thể cướp đoạt được thân thể bị Long Hoàng luyện hóa. Ta ẩn giấu như vậy, tiềm tàng huyết hải trong chướng hải, không ngờ bị các ngươi phát hiện! Chuẩn bị đến giây phút cuối mới xử lý các ngươi, nhưng, vì sao, vì sao, Vương Khả, ngươi làm sao phát hiện ra ta, ngươi phát hiện ta thế nào!

Long Huyết bi phẫn quát lên.

Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y cùng nhìn Vương Khả. Đúng vậy, chúng ta còn chưa phát hiện Long Huyết, ngươi làm sao phát hiện hắn?

Ổ bên dưới, sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

- Ta không phát hiện ra Long Huyết!

- Ngươi thối lắm, ngươi không phát hiện ta mà còn bẩm báo với Tử Bất Phàm? Nếu không phải tất cả đệ tử Ma giáo điều tra xung quanh, điều tra đến ven bờ biển, ta có thể bại lộ sao? Vương Khả, đều tại ngươi, tên tai họa này, sao ngươi không chết!

Long Huyết quát lớn.

- Ta thật không phát hiện! Ta làm sao biết ngươi đã ở nơi này!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vậy vừa rồi ngươi đang nói cái gì? Kẻ thù của ta? Ngươi không phải nói Long Huyết sao?

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

- Đúng vậy, ta nói là Điền Sư Trung, Điền Sư Trung không phải kẻ thù của ngươi sao?

Vương Khả nói.

- Ngươi nói Điền Sư trung?

Sắc mặt Long Huyết cứng đờ.

- Điền Sư Trung?

Vẻ mặt Tử Bất Phàm chợt trầm xuống, nhìn xung quanh.

- Hắn đang ở Long Tiên Trấn, ngươi tra xét thử xem!

Vương Khả nói.

Sắc mặt Tử Bất Phàm lạnh lùng nhìn khắp Long Tiên Trấn.

Chợt nhìn thấy trong Long Tiên Trấn, Điền Sư Trung mang vẻ mặt xám xịt phóng ra.

Vùi Điền Sư Trung bay giữa không trung, lạnh lùng nhìn Vương Khả giữa vực sâu.

- Vương Khả, sao ngươi biết ta ở đây?

Thanh âm Điền Sư Trung lạnh lùng nói.

- Là Hoàng Hữu Tiên nói cho ta biết! Hắn nói ngươi mai phục ở gần đây!

Vương Khả nói.

- Hoàng Hữu Tiên? Người khác đâu?

Điền Sư Trung trừng mắt nói.

- Ách, vì sao ta phải nói cho ngươi! Ta lại không quen ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

Ngươi không quen ta? Vậy ngươi bẩm báo ta làm gì?

- Ngươi, ngươi, ngươi nói chính là Điền Sư Trung?

Vẻ mặt Long Huyết khó coi lần nữa.

- Đúng vậy, Long Huyết, ta còn chưa nói ngươi, ngươi đi ra làm gì?

Vương Khả nhìn Long Huyết.

Long Huyết: “..

Con mẹ nó, là tố chất tâm lý ta quá kém sao? Vương Khả không gọi ta? Ta rõ ràng có thể đợi đến cuối cùng, ngư ông đắc lợi, kết quả, ta không đánh mà khai nhảy ra ngoài?