Một đà chủ Ma giáo Nguyên Anh Cảnh cung kính nói.
- Có thể bắt đầu rồi?
Chu Hồng Y nhìn Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm nhìn trời, gật đầu:
- Thời gian cũng vừa vặn, hiện tại bắt đầu đi, các ngươi canh giữ tứ phương!
- Dại Một đám tà ma đáp lời.
- Ngươi và Vương Khả trông coi bốn phía!
Tử Bất Phàm nhìn Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y gật đầu, đang muốn gọi Vương Khả, bỗng nhiên phát hiện không thấy Vương Khả đâu.
- Vương Khả đâu rồi?
Chu Hồng Y bỗng nhiên nói.
Giờ phút này, Đồng An An an bài nhân viên tòa cao ốc Thần Vương mang hết vật quý giá ra ngoài, tự nhiên cũng không có Âm Chướng Trận. Vương khả mất tích rồi? Thần thức đảo qua xem xét, cũng không tìm thấy!
- Vương Khả đâu rồi?
Tử Bất Phàm cũng nhíu mày nói.
- Đồng An An, lại đây!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Cách đó không xa, Đồng An An rất nhanh đi đến:
- Giáo chủ, Chu Đường chủ? Xin hỏi có phân phó gì?
- Vương Khả đi đâu rồi?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
“Ách!" Sắc mặt Đồng An An cứng đờ.
Đồng An An cũng lo lắng, lúc trước Vương Khả dặn dò, một hồi sẽ trổ lại, bây giờ đã qua bao lâu rồi.
- Nói đi, Vương Khả đâu rồi?
Tử Bất Phàm trừng mắt nói.
- Vừa rồi ông chủ gặp vài chuyện, nói ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại!
Đồng An an cười khổ nói.
- Vương Khả này làm gì vậy? Đã đến lúc nào rồi, chuyện nào còn quan trọng hơn mở ra phong ấn? Hắn còn cần ban thưởng của Long Hoàng không?
Tử Bất Phàm trừng mắt tức giận nói.
Vì sao Tử Bất Phàm muốn Vương Khả đến, cũng vì báo đáp Vương Khả. Sau khi Long Hoàng trốn thoát, khẳng định sẽ nhớ ơn người thả hắn ra, Vương Khả phải ở bên cạnh, mình nói đỡ hai câu, Vương Khả khẳng định sẽ có chỗ tốt! Thời khắc quan trọng như vậy, ngươi chạy đi đâu rồi?
- Bình thường có phúc lợi gì, Vương Khả đều chạy đến nhanh nhất, lúc mấu chốt, lại biến mất! Thật là! Đáng đời ngươi cái gì cũng không có!
Chu Hồng Y trừng mắt nói. Tuy mắng Vương Khả, nhưng hai người vẫn rất quan tâm Vương Khả. Nhưng Vương Khả vẫn chưa trở về, hiện tại phải làm gì đây?
Tử Bất Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Không còn kịp nữa rồi, máu phàm nhân cần phải tươi mới, qua một thời gian sẽ vô dụng, không thể kéo dài hơn nữa, hiện tại phải mở ra!
Chu Hồng Y cũng cáu giận, quát về phía Đồng An An:
- Mau đi tìm, còn không mau đi tìm Vương Khả!
- Dạ, dạ, ta đi ngay!
Đồng An An lập tức chạy đi.
Tử Bất Phàm bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống cả quảng trường. Đột nhiên hai tay chắp thành chữ thập, nguyên thần thoát thể, pháp tượng Như Lai Phật Tổ chợt xuất hiện.
- Máu dân chúng, âm chúng sinh, ngã phật Như Lai, phật quang chiếu sáng, hóa tẫn phong ấn, mở!
Tử Bất Phàm vung tay lên.
- A di đà phật!
Pháp tượng Như Lai Phật Tổ phía sau đột nhiên rống lên, trong nháy mắt, phật hiệu sau đầu Như Lai Phật Tổ tỏ ra ánh sáng xanh rực rỡ. Như Lai Phật Tổ vung tay lên, ánh sáng xanh nháy mắt chiếu rọi khắp phong ấn bên dưới.
Vù vù... !
Phật quang chiếu rọi, vô số ký hiệu bên dưới bỗng nhiên bùng cháy, hiện lên ngọn lửa cuồn cuộn.
Âm!
Một tiếng nổ, ngọn lửa do vô số ký hiệu hình thành, phóng thẳng lên mặt đất, chợt nhìn thấy một tiếng nổ dưới nền đất, nền đất dần sụp đổ.
Ầm ầm ầm!
Lượng lớn thạch đá sụp đổ, càng đổ càng nhiều, nhóm tà ma xung quanh đều lui về sau, nhìn quảng trường giống như hoàn toàn sụp đổ. Ngay cả tòa cao ốc Thần Vương số hai cũng dần sụp đổ. Quảng trường Long Môn đại hội vây quanh Long Tiên Trấn biến thành hắc động thật lớn, một vực sâu sâu không thấy đáy hiện ra.
Dân chúng Long Tiên Trấn vây xem nhất thời bị dọa run rẩy cả người, đều tìm chỗ chạy trốn.
Tuy các đệ tử Ma giáo cũng hoảng sợ, nhưng tất cả mọi người đã sớm có chuẩn bị, cũng không quá mức kinh hoảng.
Đồng thời, mọi người nhìn vào vực sâu.
- Phong ấn phá giải rồi!
Tử Bất Phàm lộ ra sợ hãi và vui mừng.
Chu Hồng Y cũng bay đến phụ cận, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, nhìn vực sâu.
- Phong ấn thật mạnh mẽ, lúc trước ta muốn đào lỗ thử, nhưng vẫn không thể đào đủ sâu. Phương pháp dùng máu chúng sinh phá giải phong ấn này của ngươi thật đúng là lợi hại!
Chu Hồng Y cảm thán nói.
- Đó là đương nhiên, đây là biện pháp Phật môn phá giải phong ấn! Hiện tại phải xem tình huống bên dưới là gì!
Tử Bất Phàm nhìn xuống dưới.
- Phía dưới còn có thể xảy ra chuyện gì, đương nhiên là Long Hoàng, cũng không biết Long Hoàng thế nào rồi, Vương Khả đến giờ vẫn không đến, xem ra là bỏ lỡ cơ duyên này rồi. Hừ, đáng đời hắn không đến, phía dưới, phía dưới, ách, phía dưới là Vương Khả?
Chu Hồng Y đột nhiên cả kinh kêu lên.
Nhìn thấy vị trí không sâu phía dưới có một kết giới. Trong kết giới, có một tảng đá treo giữa vực sâu. Trên tảng đá có nguyên thần Trương Thiên Sư đang ngồi. Mà bên cạnh Trương Thiên Sư là Vương Khả đang đứng đó.
Vương Khả lườm mắt, nhìn trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn.
- Ta còn nghĩ rằng Vương Khả sẽ bỏ qua cơ hội thu lấy ưu đãi này, hắn không những không bỏ qua mà còn chạy xuống dưới?
Hắn muốn nghênh đón Long Hoàng trước nhất, được công lao lớn nhất, thu được chỗ tốt nhất sao?
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
Không chỉ có Chu Hồng Y kinh ngạc, tất cả mọi người vây quanh vực sâu cũng trừng lớn mắt, Vương Khả sao ở bên dưới?
Càng quỷ dị hơn là, đó là Trương Chính Đạo và Trương Thần Hư, hai người bọn họ đang làm gì? Đang đốt vàng mã? Đây là muốn làm gì vậy?
Tất cả mọi người bỗng nhiên trầm mặc, không biết vì sao cảnh tượng trước mặt lại quỷ dị như thế.
Trên một sân thượng ở Long Tiên Trấn, Điền Sư Trung cũng kinh hoàng nhìn đám người Vương Khả.
- Vương Khả? Trương Chính Đạo? Trương Thần Hư? Đây là lĩnh vực thiên sư của Trương Thiên Sư? Bọn Hoàng Hữu Tiên không phải đuổi giết Vương Khả sao? Người đâu rồi?
Điền Sư Trung tỏ ra ngờ vực.
Điền Sư Trung càng nghi ngờ chậu than trước mặt Trương Chính Đạo và Trương Thần Hư, đang đốt vàng mã? Bọn họ đang làm gì vậy?
Mọi người không nhìn chỗ sâu trong vực sâu mà cùng nhau nhìn Vương Khả.
Vương Khả cũng ngây ngẩn, đỉnh đầu bỗng nhiên sụp đổ? Còn xuất hiện vô số đệ tử Ma giáo, còn có Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y?
Đây là đã mở ra phong ấn Long Hoàng rồi sao?
- Vương Khả, sao ngươi đến đây?