- Mau, phía trước là lối ra. Chuột thi quỷ là tai ương Nguyên Anh Cảnh, Nguyên Thần Cảnh có ưu thế nghiền áp. Mau, đến chỗ Hoàng Hữu Tiên, sẽ an toàn! Ta không vào được lĩnh vực thiên sư, các ngươi tiến vào lĩnh vực thiên sư, lập tức gọi Hoàng Hữu Tiên đến cứu ta, giúp ta nghiền ép đàn chuột thi quỷ này!
Ô Hữu Đạo nhìn ánh sáng chói mắt phát ra từ cửa động xa xa.
- Được!
Hai trưởng lão hắc bạch kích động muốn đập ra một cửa động, trở về lĩnh vực thiên sư.
Chỗ cửa động kia, Vương Khả và Trương Chính Đạo bước vào trước một bước, trở về lĩnh vực thiên sư.
Đồng thời Vương Khả quát nhẹ:
- Thần Vương Ấn!
Ẩm!
Thần Vương Ấn chợt phóng đại, ngăn chặn cửa động.
Mắt thấy hai trưởng lão Hắc Bạch sắp tiến vào phạm vi an toàn của lĩnh vực thiên sư, nhưng, hai người không nghĩ đến Thần Vương Ấn lại có thể ngăn chặn cửa động.
- Không, không thể nào, phá vỡ cho ta!
Hai trưởng lão Hắc Bạch cả kinh kêu lên.
Am!
Hai người đồng thời ra tay, nhưng Thần Vương Ấn không chút sứt mẻ. Bên trong sơn động được trận pháp gia cố, cũng không bị hư hại gì.
- Không ra được?
Hai trưởng lão Hắc Bạch: *... !"
- Ô Hữu Đạo: *.. !
Ba người bị nhốt vào ngõ cụt, vừa quay đầu, một chỗ động khác có ngàn vạn đôi mắt đỏ rực bắn ra hồng quang bốn phía, hung lệ tàn bạo.
Gừi Vô số chuột thi quỷ nháy mắt đánh ba người.
- Không!
- Vương Khả, tên khốn ngươi!
- Cứu mạng!
Vương Khả, Trương Chính Đạo đi một vòng, lần nữa trở về lĩnh vực thiên sư!
- Quả nhiên đi đâu cũng thông đến nơi này! Chúng ta đã trở lại!
Hai mắt Vương Khả sáng lên.
Trương Chính Đạo nhìn thấy cửa động phía sau bị Thần Vương Ấn ngăn chặn, nghe bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ô Hữu Đạo, hai trưởng lão Hắc bạch, cơ mặt cũng run rẩy.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa không thể ra ngoài. Vương Khả, ngươi làm sao nghĩ đến dùng Thân Vương Ấn này ngăn chặn cửa động!
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ngươi chẳng lẽ còn muốn ta gỡ xuống Thần Vương Ấn?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không, không, chặn hay lắm, dù sao cũng không phải ta xui xẻo! Ba người bọn họ làm sai, đáng đời!
Trương Chính Đạo nhất thời nói.
- Vậy ngươi còn hồi cái quái gì?
Vương Khả trợn trắng mắt.
- Ta chỉ nói, chúng ta trở lại rồi, Thần Vương Ấn của ngươi ngăn chặn cửa động kia, vậy làm sao đối mặt Hoàng Hữu Tiên?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ta không phải còn có Đại La Kim Bát sao, sợ cái gì? Thật sự không được, ta cùng lắm chém hắn một kiếm!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo: “... !"
Mẹ nó chứ, ta mấy năm nay đều không nhìn thấy ngươi dùng kiếm, nhiều nhất chỉ bắn ra phi kiếm, kiếm thuật nát bét kia của ngươi còn muốn trảm Hoàng Hữu Tiên! Khoác lác với ta thú vị lắm sao?
Hai người quay đầu nhìn lĩnh vực thiên sư, tìm kiếm Hoàng Hữu Tiên. Nhưng lúc này, trong lĩnh vực thiên sư đã không còn chiến đấu.
Kén tằm của Trương Lý nhi vẫn trải qua độ kiếp, Trương Thần Hư lén lút đốt kim nguyên bảo bên cạnh, Hoàng Hữu Tiên không thấy đâu.
- Trương Thần Hư, ngươi đang làm cái gì? Trốn sau lưng ta lén đốt chút vàng mã lấy lòng gia gia sao?
Trương Chính Đạo nhất thời cả kinh kêu lên.
Trương Thần Hư đốt vàng mã phía xa run người, quay đầu lại.
- Các ngươi trở về nhanh như vậy?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Hoàng Hữu Tiên đâu rồi? Ngươi và Trương Lý nhi không phải chiến đấu với Hoàng Hữu Tiên sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hoàng Hữu Tiên sao không thấy đâu?
- Hoàng Hữu Tiên ở đó!
Trương Thần Hư chỉ một tòa núi giả xa xa.
- Ở đó? Đó không phải chỉ là một tòa núi giả trụi lủi sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Vừa rồi tỷ ta và Hoàng Hữu Tiên giao chiến, Hoàng Hữu Tiên giống như bị ma quỷ ám muốn bắt gia gia!
Trương Thần Hư nói.
- Bắt gia gia? Nguyên thần của gia gia?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Đúng, ngươi cũng biết, nguyên thần của gia gia có lực phản chấn!
Trương Thần Hư nói.
~ Phí lời, ta lúc trước bị đánh bay như vậy! Chẳng lẽ Hoàng Hữu Tiên cũng bị đánh bay rồi!
Trương Chính Đạo gật đầu.
- Hoàng Hữu Tiên bị đánh bay, đồng thời, vô số đá vụn bay tới từ bốn phía, bao vây Hoàng Hữu Tiên trong tòa núi giả, hắn bị lĩnh vực thiên sư phong ấn!
Trương Thần Hư nói.
- Hoàng Hữu Tiên, bị phong ấn trong tòa núi giả này?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy!
Trương Thần Hư gật đầu.
Trương Chính Đạo mở to hai mắt:
- Nói cách khác, vừa rồi gia gia đánh bay ta, là thương ta, không phong ấn ta. Tên người ngoài Hoàng Hữu Tiên bị nguyên thần gia gia đánh bay, trực tiếp phong ấn?
- Hẳn là như vậy!
Trương Thần Hư lộ vẻ cổ quái nói.
- Gia gia, người thật sự hiển linh rồi, con thật thảm, cha con cũng thật thảm, gia gia, người thương con chút đi, cho con vài món pháp bảo, cha con chúng con bị ức hiếp thật thảm, gia gia!
Trương Chính Đạo khóc nức nở lần nữa. Gia gia đã hiển linh, lúc này còn không khóc thảm? Đứa nhỏ biết khóc sẽ có đồ ăn ngon!
Trương Chính Đạo vừa đốt tiền giấy vừa khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Ngươi tranh giành kim nguyên bảo ta đang đốt làm gì, tự ngươi đốt đi! Đây là ta đốt cho gia gia! Phải đốt thì tự mình đốt!
Trương Thần Hư đoạt lấy nguyên bảo bên cạnh. Một đôi đường huynh đệ tiếp tục đốt tiền giấy.
Vẻ mặt Vương Khả tỏ vẻ cổ quái:
- Các ngươi đừng gây chuyện nữa được không, đây là nguyên thần Trương Thiên Sư đối xử khác biệt với Trương Chính Đạo và Hoàng Hữu Tiên, cũng không phải quỷ hồn thật sự của Trương Thiên Sư đến đây!
Một đôi đường huynh đệ nhìn về phía Vương Khả.
- Đừng để ý hắn, hắn đây là ghen tị, ghen tị chúng ta có người gia gia tốt, ai bảo hắn không có gia gia tốt!
Trương Chính Đạo khinh thường nói. Trương Thần Hư không lên tiếng nhưng tốc độ đốt kim nguyên bảo còn nhanh hơn.
Vương Khả: “... !"
Ngay khi Vương Khả tỏ ra cổ quái, trên đầu nguyên thần Trương Thiên Sư đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
ầm ầm!
Giống như trời sụp đất nứt, vô số thạch đá nháy mắt sụp đổ, rơi xuống thành vực sâu.
Hội trường tòa cao ốc Thần Vương số hai.
- Giáo chủ, máu của tất cả phàm nhân khu phàm nhân đều vẽ đây trung tâm quảng trường rồi, tất cả ký hiệu đều dự theo bản vẽ giáo chủ đưa, toàn bộ đã kiểm tra tám lần, xác nhận không có vấn đề gì!