Bất Diệt Thần Vương

Chương 1097: Ngõ cụt




Vương Khả trừng mắt nói.

- Ách, ngươi chơi người ta còn nói như mình chịu uất ức như vậy, da mặt ngươi rốt cuộc dày thế nào vậy!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Da mặt ngươi mỏng, vậy ngươi đi cứu bọn họ đi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ta cũng không bị điên, ta cứu bọn họ làm gì? Bọn họ muốn chém chết ta, ta còn cứu? Nằm mơi Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Vậy không phải kết thúc rồi sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Nghe đi, phía sau có âm thanh gì?

Trương Chính Đạo biến sắc.

ầm ầm ầm!

- Vương Khả, ta muốn giết ngươi!

- A, chuột thi quỷ, cứu mạng, Vương Khả, các ngươi đứng lại cho ta!

“1. {{.... e.

Tiếng gầm rú truyền đến từ phía sau, cùng với tiếng kêu thảm thiết của hai trưởng lão Hắc Bạch.

- Hai trưởng lão Hắc Bạch, hai người bọn họ điên rồi sao, nhiều lối rẽ như vậy, bọn họ đều có thể tùy tiện chạy trốn, đi theo phía sau chúng ta làm gì? Muốn dẫn tất cả chuột thi quỷ đến sao?

Vương Khả kinh ngạc kêu lên.

- Bọn họ nhắm vào chúng ta, làm sao bây giờ?

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

- Làm sao bây giờ cái gì chứ, chạy thôi! Quản nhiều như vậy làm gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

- ÙI Trương Chính Đạo gật đầu.

Trương Chính Đạo mau chóng chạy trốn, chạy đến phía trước Vương Khả.

- Ngươi làm gì vậy?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Chuột thi quỷ có quá nhiều, lại sở trường truy đuổi dưới địa đạo, ta sợ chạy không lại bọn chuột thi quỷ này!

Trương Chính Đạo nói.

- Vậy ngươi chạy qua ta là được?

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Chính Đạo vùi đầu chạy, hiển nhiên là suy nghĩ như vậy.

- Ôi ngươi điên sao, ngươi cho rằng chỉ có một con chuột thi quỷ thôi sao. Ta bị một con chuột giữ chân, ngươi sẽ có thể an toàn rồi? Nơi này không phải một con mà là trên vạn con. Cho dù ta bị một đám chuột thi quỷ bao vây, còn có đám khác đuổi theo ngươi! Ngươi còn muốn hãm hại ta, cùng lắm ta tìm lối rẽ khác, chúng ta chia làm hai chạy!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ách, theo bản năng! Theo bản năng thôi, chúng ta vẫn là không nên tách ra!

Hai người cùng một chỗ, còn có thể ngăn cản một chút, lực lượng phân tán sẽ không tốt lắm!

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.

Tách ra? Tách ra cái rắm, ngươi có Thần Vương Ấn, đến lúc đó có thể biến lớn ngăn chặn cửa động, ta không phải thảm rồi sao?

Ngay khi hai người khắc khẩu, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, không phải Ô Hữu Đạo thì là ai.

- Ha, ha ha ha ha, thật sự tìm ngươi không chút phí công. Vương Khả, trương Chính Đạo, các ngươi đi một vòng lại chạy đến trước mặt ta? Hôm nay là ngày chết của các ngươi!

Ô Hữu Đạo mừng rỡ nói.

- Vương Khả làm sao đây?

Trương Chính Đạo biến sắc.

- Ngăn trở hắn, xông qua đi!

Vương Khả kêu lên.

Phía sau là đại quân chuột thi quỷ, ngươi là muốn đối mặt chuột thi quỷ hay là Ô Hữu Đạo!

- Được!

Sắc mặt Trương Chính Đạo trầm xuống, lập tức vọt lên trước.

- A nha, các ngươi còn dám đến đây? Muốn chết?

Hai mắt Ô Hữu Đạo sáng lên.

- Trảm!

Trương Chính Đạo đột nhiên chém một kiếm về phía Ô Hữu Đạo.

- Chút tài mọn này cũng dám khoe khoang trước mặt ta, phá!

Ô Hữu Đạo gào to.

Âm!

Chợt nhìn thấy, bàn tay Ô Hữu Đạo bỗng nhiên cầm trường kiếm.

Một kiếm toàn lực của Trương Chính Đạo, vậy mà không địch lại một chưởng của Ô Hữu Đạo.

- Trảm!

Trương Chính đạo lại chém xuống trường kiếm.

- Phát Tay còn lại Ô Hữu Đạo cầm mạnh. Hai thanh trường kiếm đều bị Ô Hữu Đạo cầm lấy, Ô Hữu Đạo đang muốn đắc ý!

- ~ Tặng ngươi!

Trương Chính Đạo kêu lên.

Nói xong, Trương Chính Đạo buông ra hai chuôi kiếm, đồng xông qua người Ô Hữu Đạo.

Ô Hữu Đạo nắm giữ hai mũi kiếm, sắc mặt cứng đờ, tình huống gì vậy? Nào có người nào chiến đấu nửa này, ngay cả binh khí cũng không cần?

Thời điểm Ô Hữu Đạo đang ngây người, đột nhiên một cái chén lớn màu vàng xuất hiện trước mặt.

- Không xong rồi!

Ô Hữu Đạo biến sắc.

Đại La Kim Bát.

Âm!

AI Ô Hữu Đạo thống khổ ôm mũi.

Ô Hữu Đao che mũi lại, khối động phòng ngự bảo hộ, chợt bị đánh lén, Vương Khả xông đến.

- Vương Khả, ta muốn giết ngươi, các ngươi phải chết!

Ô Hữu Đạo phẫn nộ gầm rú.

Nhưng, Vương Khả, Trương Chính Đạo hoàn toàn không để ý đến phẫn nộ của Ô Hữu Đạo, hận không thể mọc thêm một cặp đùi, bởi vì tiếng gầm rú phía sau càng lúc càng lớn.

- Cứu mạng!

- Vương Khả, tên khốn kiếp ngươi!

- Vương Khả, Trương Chính Đạo, ta muốn giết ngươi, a!

Chít chít chít chít chít chít!

“Gừ, gừ, gừ..."

Tiếng kêu thắm thiết của hai trưởng lão Hắc Bạch truyền đến, khiến Ô Hữu Đạo muốn đuổi giết Vương Khả ngẩn ra, tình huống gì vậy? Tiểu Hắc Tiểu Bạch sao lại kêu thảm thiết như vậy?

Ngay lúc này, trong tiếng gầm rú, Ô Hữu Đạo thấy hai trưởng lão Hắc Bạch đánh tới, quần áo trên người hai người rách bươm, huyết nhục mơ hồ, trên người mỗi người đều bị hơn mười con chuột thi quỷ cắn. Đám chuột thi quỷ này đã cắn rồi sẽ không nhả ra. Sau khi bị hai trưởng lão Hắc Bạch đánh chết, phía sau còn có đám chuột thi quỷ mới cắn lên. Không chỉ như thế, phía sau còn có đám chuột thi quỷ đôi mắt đỏ ngầu, đông đúc như sơn như hải, phát ra tiếng thù hận, hung ác, xông kích đến trước.

- Sư thúc, mau cứu mạng!

Bạch trưởng lão vui vẻ nói.

- Sư thúc, mau, mau cứu ta đi!

Hắc trưởng lão mừng rỡ như điên nói.

Sắc mặt Ô Hữu Đạo cứng đờ:

- Chuột thi quỷ? Sao hả, sao lại xuất hiện ở đây?

Âm!

Ô Hữu Đạo phóng ra một ngọn lửa lớn, bao phủ bốn phía, ngăn chặn chuột thi quỷ đuổi theo. Ô Hữu Đạo cũng quay đầu chạy.

ầm ầm ầm!

Ngọn lửa hung mãnh, nhưng đám chuột thi quỷ lại không sợ đau, không sợ chết, căn bản không có tác dụng gì.

Đảo mắt đuổi theo Ô Hữu Đạo.

- Sao nhiều chuột thi quỷ như vậy, sao nhiều như vậy, đám khốn kiếp, các ngươi đuổi theo ta làm gì?

Ô Hữu Đạo gầm rú.

- Sư thúc, cứu mạng!

Hai trưởng lão Hắc Bạch kêu thảm, đuổi theo Ô Hữu Đạo.

Vẻ mặt Ô Hữu Đạo buồn bực.

Chuột thi quỷ không tính là gì, một tay mình có thể đánh chết mười mấy con. Quan trọng hơn là, đây chỉ là mười mấy con sao?

Đây là hơn vạn con, hơn nữa chính mình cũng không kịp ra tay, chỉ cần vô ý đã bị đám chuột bao vây đầy người. Thứ này trở nên hung tàn, ngay cả cương tráo cũng bị cắn hư! _