Bất Diệt Thần Vương

Chương 1096: Tam Vương diệt quạ




- Không hay rồi, Vương Khả muốn chạy trốn!

Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.

- Đừng nóng vội, thông đạo cổ mộ nhỏ hẹp, không thể sử dụng Thân Vương Ấn. Không phải vừa lúc, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đuổi đến, đừng để Vương Khả còn sống ra khỏi cổ mộ!

Hai mắt Hoàng Hữu Tiên sáng lên, kêu la.

- Dại Hai trưởng lão Hắc Bạch lập tức xông ra.

- Trương Lý nhi, Trương Thần Hư, thấy rồi chứ? Tai vạ đến nơi, Vương Khả sẽ bỏ mặc các ngươi! Các ngươi giúp hắn ngăn cản ta! Các ngươi nghĩ gì vậy? Ô thông đạo cổ mộ, Vương Khả không dùng được Thân Vương Ấn, bất kỳ ai trong Tiểu Bạch Tiểu Hắc hay Ô Hữu Đạo đều có thể lập tức lấy mạng hắn. Ha ha ha, chúng ta chờ xem thi thể của Vương Khả đi!

Hoàng Hữu Tiên cười to nói.

- Thối lắm! Vương Khả không thể nào bỏ lại ta, hắn nói một hồi đến, nhất định một hồi đến!

Trương Lý nhi cả giận nói.

Âm!

Hai tỷ đệ Trương Lý nhi nháy mắt oanh kích Hoàng Hữu Tiên.

Trong thông đạo hầm ngầm, Vương Khả đang chạy trốn phía trước, Trương Chính Đạo theo sát phía sau.

- Vương Khả, ngươi chạy cái gì, ngươi không phải nói, Thần Vương Ấn tùy tâm sở dục, có thể dùng tâm niệm thao túng từ rất xa, có thể triệu hồi trở về? Ngươi còn chạy trong đường hầm này làm gì?

Trương Chính Đạo đuổi phía sau hỏi.

- Thân Vương Ấn có thể tùy tâm sở dục, nhưng nơi này nhiều lối rẽ như vậy, ta không thể nhắm chính xác!

Vương Khả chạy phía trước.

- Nhắm không chính xác?

Trương Chính Đạo khó hiểu nói.

- Ta thao túng Thân Vương Ấn bằng tâm niệm, dựa vào cảm giác.

Nếu đi thẳng về thẳng thì đơn giản hơn nhiều, có thể gọi về Thần Vương Ấn trong nháy mắt. Nhưng nơi này đủ các lối rẽ, ta phải cảm thụ rất nhiều nhân tố, từ khoảng cách lối rẽ, độ cong quẹo,... Tuy cuối cùng vẫn có thể triệu hồi Thần Vương Ấn, nhưng chờ triệu hồi xong Thần Vương Ấn thì cũng đã mất nửa ngày. Mẹ nó, chỉ cần nửa ngày, ngươi đã sớm bị mấy người bọn họ chém chết! Ta còn không phải vì cứu ngươi mới chạy như vậy!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vì cứu ta! Ngươi đánh rắm, rõ ràng tự mình ngươi sợ chết, đổ lỗi cho ta làm gì?

Trương Chính Đạo trừng mắt không tin nói.

- Ngươi không tin, vậy ngươi chạy theo ta làm gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ách!

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.

Ta đương nhiên là sợ bị chém chết! Mấu chốt, ngươi không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta!

Ngay lúc hai người vừa chạy vừa cãi nhau, phía sau đã đuổi tới hai trưởng lão Hắc Bạch.

- Đứng lại!

Hắc trưởng lão kêu lên.

- Vương Khả, ngươi chạy không thoát, còn chưa chịu trói!

Bạch trưởng lão cũng gầm rú lên.

Vương Khả quay đầu liếc mắt nhìn, hai người đã đến rất gần, nếu không phải nơi này lối quẹo quá nhiều, bọn họ đã đuổi kịp mình.

- Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, hai người các ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Phí lời, hôm nay chúng ta đều đã đến đây, còn có đạo lý tay không trở về sao?

Bạch trưởng lão trừng mắt nói.

- Tiểu Bạch, ngươi thật sự là lấy oán trả ơn, muốn trở mặt? Còn nữa Tiểu Hắc, ta đã đáp ứng giới thiệu phú bà cho ngươi, ngươi cũng không chịu buông tha cho ta!

Vương Khả trừng mắt cả giận nói.

- Vương Khả, không cần ngươi giới thiệu, chúng ta giết ngươi, muốn đầu quân cho đại công tử, dùng đầu của ngươi làm danh trạng đầu tiên, chúng ta sẽ lập tức thăng chức rất nhanh! Cho nên, ngươi phải chết!

Hắc trưởng lão dữ tợn nói.

- Hai tên phản bội, qua cầu rút ván, một hồi đừng trách ta không cứu các ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ha ha, cứu chúng ta? Vương Khả, hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó trốn thoát, ngươi còn cứu chúng ta? Nằm mơ đi!

Bạch trưởng lão dữ tợn nói.

- Phi, đáng đời!

Vương Khả trừng mắt nói.

Giờ phút này, Vương Khả và Trương Chính Đạo đã chạy đến chỗ Thần Vương Ấn.

- Vương Khả, nhận lấy cái chết đi!

Hai trưởng lão Hắc Bạch chém ra trường kiếm.

- Thần Vương Ấn!

Vương Khả hét lớn một tiếng.

Vùi!

Thần Vương Ấn ngăn chặn cửa vào nóc mộ thất kia lập tức thu nhỏ lại, bay về phía Vương Khả, chặn trường kiếm hai người.

^ Am! Một tiếng, thanh âm thật lớn nổ khắp thông đạo, truyền xuống huyệt động, vô số chuột thi quỷ vốn đã sắp rút lui, bỗng nhiên nghe tiếng nổ này, mạnh mẽ ngẩng đầu, phát hiện Thần Vương Ấn ngăn chặn cửa vào ở nóc mộ thất đã không thấy, bọn chúng có thể lao ra khỏi cửa động này?

Gừi Nhất thời, vô số chuột thi quỷ dữ tợn nhảy mạnh ra, nhảy ra khỏi cửa động.

- Cái gì vậy?

Hai trưởng lão Hắc Bạch biến sắc.

Hai con chuột thi quỷ trở nên điên cuồng, bỗng nhiên cắn chân hai người, khiến hành động của hai người bị kiểm hãm lại, bỗng nhiên đứng lại tra xét.

Vương Khả ôm Thần Vương Ấn đã thu nhỏ lại vào người, nhanh chân bỏ chạy với Trương Chính Đạo.

- Vương Khả, ta vừa rồi nhìn thấy toàn bộ nước tỉnh hoa thi quỷ bên dưới đã không còn nữa? Ta nhớ rõ, lúc chúng ta đi, không phải còn có một phần mười sao?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Đương nhiên bị đàn chuột thi quỷ này uống hết rồi, chúng nó sợ đánh mất nữa. Ngươi vừa rồi nhìn bụng của bọn chúng, có phải đều tròn hơn một vòng!

Vương Khả nói.

- Ngươi có ánh mắt gì vậy, bụng của chuột ngươi cũng chú ý? Ta nào thấy rõ? Vừa rồi sắp bị dọa chết, nhiều con chuột như vậy, đều sắp điên rồi!

Trương Chính Đạo kinh hãi nói.

- Ai quan tâm, chúng ta mau chạy đến nơi!

Vương Khả nói.

- Đúng, ai quan tâm! Nhưng hai trưởng lão Hắc Bạch cũng không biết vì sao đều dừng lại rồi!

Trương Chính Đạo gật gù.

- Bọn họ không sợ hãi?

Vương Khả ngạc nhiên.

~ Ta nào biết!

Trương Chính Đạo tỏ vẻ khó hiểu.

Ngay khi hai người ra sức chạy trốn, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hai trưởng lão Hắc Bạch.

—A...

- Là chuột thi quỷ, không... !

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến, Vương Khả và Trương Chính Đạo nghe thấy cũng run lên một trận.

- Ta còn nghĩ bọn họ không sợ nữa!

Vương Khả vừa lòng nói.

- Vương Khả, ngươi cố ý chơi bọn họ một vố?

Trương Chính Đạo trừng mắt với Vương Khả.

- Đánh rắm, ta là cố ý sao? Ta để bọn họ đừng đuổi theo, đừng làm người phản bội, đừng lấy oán trả ơn. Bọn họ đều không nghe, vậy phải gặp báo ứng, liên quan gì đến ta, ta chỉ lấy đi Thần Vương Ấn của mình, chẳng lẽ làm gì sai rồi? Còn phải quan tâm cảm thụ của hai tên phản bội này sao?