Hắn đã phong ấn tu vi ngươi, sinh tử của ngươi chỉ trong một cái ý niệm của hắn, cái này gọi là không làm khó dễ ngươi sao?
Long Huyết cũng trợn mắt nhìn về phía Vương Khả. Đến lúc nào rồi, con mẹ nó ta có cần phải cám ơn ngươi đã giúp ta trấn an Nhiếp Thanh Thanh không? Còn nữa, ta dễ nói chuyện lúc nào?
- Vương Khả, ngươi thật sự không sợ chết!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Ai nói ta không sợ chết? Ta vẫn luôn rất sợ chết! Lão Huyết, ta không nói xấu ngươi, ta nói ngươi bình dị gần gũi, chẳng lẽ còn sai?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết:
- Long Huyết, chớ nói nhảm với tên tâm thần Vương Khả, trực tiếp giết đi!
Long Cốt kêu lên.
- Đi làm chuyện của ngươi đi, ta sẽ tự xử lý Vương Khả!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- HừI Long Cốt hừ lạnh một tiếng, lập tức nhào về phía Thánh Tử.
- Cha, cha, cha muốn làm gì? Đừng, cha, con có thể rút máu giúp cha, có thể liên tục rút mấy lần, cha, ngươi đừng một lần rút sạch sẽ, cha!
Thánh Tử hoảng sợ kêu lên.
Thế nhưng, Long Cốt căn bản không để ý tới há miệng ra, bỗng nhiên hai cái răng nanh đâm vào trên cổ Thánh Tử, điên cuồng hút máu.
- Á! Cha, đừng mài!
Thánh Tử đau khổ hô hào.
Thế nhưng, Long Cốt căn bản không quan tâm. Huyết Thần Tử quấn quanh Thánh Tử, để Thánh Tử căn bản không có cách phản kháng, trong lúc nhất thời, máu huyết toàn thân Thánh Tử nhanh chóng bị hút ra, Thánh Tử đau khổ không chịu nổi.
- Dừng tay!
Nhiếp Thanh Thanh đánh tới.
- Ầm ầm!
Vô số Huyết Thần Tử ngăn đón Nhiếp Thanh Thanh.
- Lão Nhiếp, giảm bớt khí lực, đừng đi, ta không xuất thủ, ngươi không làm gì được bọn chúng đâu, đừng động thủ!
Vương Khả ở một bên khuyên nhủ.
- Còn nữa, Long Cốt, ngươi đừng quên chuyện vừa rồi ngươi đồng ý với Long Huyết! Rút máu thì có thể, nhưng đừng tổn thương tính mệnh Thánh Tử, bằng không ngươi cũng không gánh nổi!
Vương Khả cũng hô hào lên với Long Cốt.
Long Huyết trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, đến cùng thì ngươi ở bên nào? Ngươi nói giống như cùng phe với ta vậy.
- Vương Khả, đừng tưởng rằng ngươi nói giúp ta, thì ta sẽ bỏ qua ngươi!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Ai nói chuyện giúp ngươi, ta nói chính là sự thật! Ta để Nhiếp Thanh Thanh bảo tồn thực lực, đừng làm chuyện uổng công, có chỗ nào sai chứ? Mặc dù các ngươi tổn thương Thánh Tử, nhưng không cần mạng Thánh Tử! Ta cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, bằng không, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho bọn ngươi?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết:
- Vương Khả, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng bốc phét được không?
Nhiếp Thanh Thanh buồn bực kêu lên.
- Ta không có khoác lác, mọi thứ đều nằm ở trong lòng bàn tay của ta, chỉ cần các ngươi đừng xúc động như vậy, mọi người kiên nhẫn một chút, chờ một chút, ta sẽ để Long Huyết, Long Cốt trả giá thảm trọng!
Vương Khả lập tức nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi... !
Nhiếp Thanh Thanh buồn bực không biết nói cái gì cho phải.
- Vương Khả, ngươi bị động kinh rồi, còn nói tất cả đều đang trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi nắm chắc chính là như vậy sao?
Long Huyết trợn mắt nói.
- Chủ nhân, Vương Khả rất biết nổ, ngươi đừng tin lời hắn nói!
Nhiếp Thiên Bá lập tức kêu lên.
- Nhiếp Thiên Bá, lời này của ngươi có ý gì? Ta nổ lúc nào? Từ trước tới giờ ta chưa từng khoác lác!
Vương Khả trợn mắt nói.
Nhiếp Thiên Bá:
- Im miệng!
Long Huyết trợn mắt nói.
- Vì sao? Ta không nói sai! Tại sao người như ngươi lại không nghe lọt lời người khác chứ? Dễ dàng chịu thua thiệt như vậy!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Long Huyết:
- Chủ nhân, đừng để ý tới Vương Khả nói bậy, không phải ngài lấy được bốn viên Định Hải Châu sao? Không phải ngài muốn Định Hải Châu của Vương Khả sao? Không phải ngài nói trên người Vương Khả có mười hai viên Định Hải Châu sao? Hiện tại, thuộc hạ giúp ngài lục soát?
Nhiếp Thiên Bá nói.
- Không cần, để tự ta tới!
Long Huyết vung tay lên.
- Hiu! Huyết hải chỉ thủy lập tức bao vây lấy thân thể Vương Khả.
Rất nhanh, lục soát được một cái vòng tay trữ vật ở trên cổ tay Vương Khả.
- Chỉ có một cái vòng tay trữ vật?
Long Huyết cau mày nói.
- Đúng vậy, hôm nay ra ngoài rất gấp, không mang tiền, các ngươi lấy vòng tay trữ vật của ta cũng vô dụng thôi, không có tiền, cũng không mang Định Hải Châu!
Vương Khả nói.
- Không có khả năng, Vương Khả, ngươi nghĩ chúng ta dễ bị lừa sao?
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt nói.
Nhiếp Thanh Thanh cách đó không xa cũng trợn mắt, không đúng, hôm nay ta lôi kéo Vương Khả phi hành, nhìn thấy trên cổ tay Vương Khả có hai cái, tất cả là một loạt vòng tay trữ vật, vừa rồi còn hai cái vòng tay trữ vật, làm sao lại chỉ còn một cái?
Những cái khác đâu?
- Trống không? Cái vòng tay trữ vật này trống không?
Long Huyết trợn mắt sợ hãi kêu lên.
- Cái gì? Không có khả năng!
Nhiếp Thiên Bá sợ hãi kêu lên.
- Đã nói rồi, hôm nay ra ngoài rất gấp, không mang tiền! Tại sao các ngươi không tin chứ! Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại mang một cái vòng tay trữ vật rỗng? Vương Khả, ngươi giấu đồ vật ở đâu?
Long Huyết trợn mắt nói.
- Ai nói ta mang vòng tay trữ vật trống không? Trước đó cái vòng tay trữ vật này cất giữ Thần Vương Ấn, Đại La Kim Bát, còn có thanh phi kiếm dưới chân nữa, mang nhiều đồ như vậy, tại sao có thể nói là vòng tay trữ vật trống không!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi đánh rắm, ngươi đi ra ngoài chỉ mang theo ba món đồ?
Ngươi giấu những vật khác ở đâu?
Long Huyết trợn mắt nói.
- Ta không mang, không phải ngươi vừa mới lục soát qua sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết:
Nếu không phải bản thân Long Huyết tự kiểm tra qua, đánh chết Long Huyết cũng không tin, Vương Khả chỉ có một cái vòng tay trống không. Chuyện này, chuyện này không hợp lý! Mười hai viên Định Hải Châu, không mang một viên? Vì sao?
Đã sớm nghe thấy Vương Khả kiếm không ít tiền, còn mang theo mười hai viên Định Hải Châu, cứ tưởng rằng bắt được một con cá lớn, nhưng con mẹ nó, đây là cá lớn sao? Một khối linh thạch võ cũng không có, ngươi muốn tức chết người sao?
- Tiền đâu? Định Hải Châu đâu?
Long Huyết trợn mắt quát.
- Ta đã nói, không mang! Tại sao ngươi lại không tin chứ! Nếu không, ngươi lại lục soát một lần?
Vương Khả nhìn về phía Long Huyết.
Long Huyết: