Ta lục soát mười lần cũng vô dụng thôi, trên dưới toàn thân ngươi chỉ có một cái vòng tay trữ vật này!
Chỉ có Nhiếp Thanh Thanh cách đó không xa là trợn mắt nghi hoặc, tên Vương Khả này giấu tiền lợi hại như vậy? Bên trên huyết hải, không có chỗ nào giấu đồ, tại sao tiền của ngươi lại biến mất? Định Hải Châu cũng mất? Ta nhớ, rõ ràng ngươi mang rất nhiều vòng tay trữ vật, làm sao lại không thấy?
- Lão Huyết, làm người không nên lúc nào cũng nhìn tiền, ngươi xem ta đi, trên người không có tiền, nhưng sinh hoạt vẫn rất vui vẻ! Không nên để tiền tài làm mất phương hướng bản thân!
Không có tiền, cũng có thể sống rất vui vẻ mài!
Vương Khả an ủi.
Long Huyết sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, con mẹ nó ta cần ngươi tới an ủi à? Mẹ ngươi chứ! Sống rất vui vẻ? Vui vẻ cái em gái ngươi ấy!
- Không đúng!
Đột nhiên Long Huyết sầm mặt lại.
- Cái gì không đúng? Lão Huyết, nếu như ngươi không vừa mắt, cho ta mấy trăm vạn cân linh thạch lấp đầy vòng tay trữ vật, ta cũng là không ngại!
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Lần trước ở trong vực sâu Độ Huyết Tự, trước khi ngươi nhảy vào huyết hải, ta đã kiểm tra qua người của ngươi, lúc đó ngươi không mang vòng tay trữ vật, không mang Định Hải Châu, thế nhưng ngươi lại ở chỗ sâu trong huyết hải, dùng Định Hải Châu và Định Quang Kính! Nhất định là ngươi đã giấu đi, giấu ở một nơi ta không biết?
Đột nhiên Long Huyết híp mắt một cái.
Vương Khả sững sờ, tên Long Huyết này trở nên thông minh rồi sao?
- Lần trước? À, lần trước là trùng hợp, thời điểm các ngươi hỗn chiến, Trương Chính Đạo giúp ta tìm được vòng tay trữ vật và Định Hải Châu bị mất, sau đó theo huyết hải tiến vào cái không gian bọt khí kia, vừa vặn bị ta lại nhặt được, lần trước ta cũng không mang vòng tay trữ vật, lần này cũng không mang tiền, rất hợp lý mà!
Vương Khả giải thích.
- Hừ, ngươi cảm thấy ta dễ bị lừa sao?
Long Huyết cười lạnh nói.
Vương Khả lộ vẻ cổ quái, ta có cần nói thẳng chân tướng cho ngươi hay không? Ta sợ ngươi không chịu nổi!
- Ta biết rồi, nhất định vòng tay trữ vật của Vương Khả đặt ở trên người Nhiếp Thanh Thanh, bọn họ đi cùng nhau mà!
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt kêu lên.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi nói cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Lục soát người Nhiếp Thanh Thanh, nhất định sẽ tìm được mười hai viên Định Hải Châu!
Nhiếp Thiên Bá lập tức kêu lên.
- Làm càn!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
Đứa cháu trai này, vì nịnh nọt Long Huyết, không tiếc sỉ nhục ta sao?
- Nhiếp Thanh Thanh?
Long Huyết híp mắt nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
Hiện tại đối tượng hoài nghi chỉ có Nhiếp Thanh Thanh. Bọn họ đi cùng sao?
- Này, ta đã nói rồi, tiền của ta không ở đây, càng không ở trên người Nhiếp Thanh Thanh, tại sao ngươi không tin chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Im miệng, không đến lượt ngươi nói chuyện!
Long Huyết thanh lạnh lùng nói.
- Tại sao không đến lượt ta nói chuyện? Tiền của ta, các ngươi muốn tiền của ta, ta nói câu cũng không được sao? Ta nói câu nói thật cũng không thể ư?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Còn nhao nhao, ta sẽ giết chết ngươi!
Long Huyết trợn mắt nói.
- Ta không nhao nhao, ngươi không định giết chết ta à?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết sầm mặt lại, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, con mẹ nó, ngươi đã là tù nhân, còn dám tranh cãi với ta?
- ÁI Đúng lúc này, Thánh Tử ở cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm.
Chỉ nhìn thấy Thánh Tử hư nhược ngã xuống, cả người gầy hốc hác đi, dường như cả người đều khô quắt lại không ít.
- Long Cốt, hắn là con ngươi, ngươi hút sạch máu của hắn sao?
Không đúng, cho dù rút sạch máu toàn thân Thánh Tử cũng không có khả năng xẹp như vậy, ngươi, ngươi ngay cả mỡ trong người Thánh Tử, cũng rút đi hơn phân nửa? Ngươi là súc sinh à!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Rống!
Long Cốt gào to một tiếng.
Vô số máu rồng nhập thể, khiến quanh thân toát ra từng đợt hồng quang, tiếp theo xương cốt chậm rãi biến thành kim sắc, đồng thời, trên xương cốt chậm rãi mọc ra từng tia huyết nhục.
- Long Cốt, đến cùng ngươi đã rút bao nhiêu máu thịt của Thánh Tử?
Long Huyết trợn mắt nói.
- Hắn là con ta, tất cả những thứ thuộc về hắn đều là ta cho, ta lấy trở về không phải là đương nhiên sao? Yên tâm, vẫn giữ lại một hơi! Ta muốn luyện hóa nguyên thần hỏa long, không ăn hết sao được?
Long Cốt trầm giọng nói.
- Ngươi không phải cha ta, ta hận ngươi!
Thánh Tử không cam lòng phát ra một tiếng kêu hư nhược.
Thánh Tử đã cực kỳ suy yếu, giờ phút này, ngay cả khí lực cử động một ngón tay cũng không có, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn về phía Long Cốt, trong ánh mắt lộ ra một cỗ thù hận cùng khó chịu.
- Long Huyết, ngươi bảo Huyết Thần Tử của ngươi đừng giữ Thánh Tử nữa, tiếp tục giữ là Thánh Tử sẽ không thở nổi, Thánh Tử chỉ còn lại một hơi thôi, ngươi đừng để cho hắn chết!
Vương Khả lo lắng kêu lên.
- Hừ, từ lúc nào mà ngươi quan tâm Thánh Tử vậy?
Long Huyết hừ lạnh một tiếng.
Trong lúc hừ lạnh vung tay lên, Huyết Thần Tử quấn quanh Thánh Tử nhao nhao tán đi.
- Đó là đương nhiên, Thánh Tử là anh em của ta, nếu không phải thấy ngươi lưu Thánh Tử một mạng, ta đã sớm liều mạng với ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi bị điên rồi, lúc này vẫn không quên khoác lác?
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi cho rằng ta đang khoác lác với ngươi? Ta nói đều là thật!
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Huyết:
- Rống!
Đột nhiên Long Cốt hét to một tiếng.
Chỉ thấy, huyết nhục Long Cốt lại mọc ra lần thứ hai, dường như khôi phục lại bộ dạng lúc trước, nhưng trên mặt không có chút huyết sắc nào, hiển nhiên chỉ là hơi khôi phục, so với thời kỳ đỉnh phong còn kém rất nhiều.
- Vậy là đủ rồi, khôi phục nhiều như vậy là đủ rồi, nguyên thần hỏa long là của ta, dung luyện!
Long Cốt hét lớn một tiếng nhào về phía đầu hỏa long kia.
- Ngao! Hỏa long rít lên một tiếng, trong nháy mắt bộc phát ra hỏa diễm ngập trời, đụng lui Long Cốt trở về.
- Ta thế là Ngục Hỏa thể chất, nghiệt súc, ngươi là của ta, nhìn chân ngôn quyển trục Long Hoàng cho ta đây!
Long Cốt hét lớn một tiếng.
Long Cốt lấy ra một quyển trục, trong nháy mắt thả ra nghìn vạn kim quang, kim quang bao phủ nguyên thần hỏa long, giống như hình thành một cái lồng giam kim sắc, vây khốn nguyên thần hỏa long.