Nhiếp Thiên Bá ở bên cạnh nói ra.
- Đánh rắm, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng chuyện lúc trước ngươi miêu tả sao? Không có ai có thể trốn thoát thần thông Huyết Thần Tử của ta, chỉ cần tu vi không bằng ta, vậy hắn vĩnh viễn không phải là đối thủ của Huyết Thần Tử, Vương Khả tính là cái gì? Cho dù có pháp bảo cũng không dùng được! Huyết Thần Tử có thể đánh bại hắn trong nháy mắt!
Long Huyết trợn mắt tự tin nói.
- Ba! Vương Khả trở tay tát một cái, Huyết Thần Tử lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Long Huyết:
- Rống!
Huyết Thần Tử bị tát bay ra lại nhào về phía Vương Khả lần thứ hai.
- Ba ba ba! Vương Khả dùng hai bàn tay, đánh bay tên Huyết Thần Tử kia.
Long Huyết:
- Chủ nhân, ta đã nói với ngươi, Huyết Thần Tử không có tác dụng với Vương Khả. Ngươi xem, coi như đi ra nhiều hơn nữa cũng vô ích!
Nhiếp Thiên Bá lập tức lo lắng nói.
Chỉ thấy một đám Huyết Thần Tử nhào về phía Vương Khả.
- Ba ba ba ba! Vương Khả nhanh chóng đánh bay từng tên Huyết Thần Tử ra ngoài giống như đập ruồi.
Một màn này khiến Nhiếp Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn, chuyện này không hợp đạo lý, ta đối phó Huyết Thần Tử không phải là không chịu nổi sao? Chẳng lẽ Vương Khả thật sự là cao thủ tuyệt thế ẩn núp? Nhưng lực lượng này, cũng chỉ là Kim Đan cảnh mà thôi.
Thánh Tử bị một đám Huyết Thần Tử quấn quanh áp giải càng trừng to mắt:
- Vương Khả, tại sao, tại sao ngươi làm được?
- Có cái gì không làm được, ta đã nói, ta đối phó với bọn hắn như chơi đùa!
Vương Khả kêu lên.
- Oanh!
Mười tên Huyết Thần Tử bị đánh bay ra ngoài giống như thiên nữ tán hoa lần thứ hai.
- Làm sao có thể? Vì sao Huyết Thần Tử của ta lại không có hiệu quả?
Long Huyết cũng vô cùng hoài nghi nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Chủ nhân, ta đã nói với ngươi, Vương Khả chính là người bị bệnh thần kinh, nội tâm hắn mong đợi bản thân chỉ là Tiên Thiên cảnh, ngươi không nên trông cậy vào Huyết Thân Tử. Hắn không cầu tiến, hắn muốn làm phàm nhân!
Nhiếp Thiên Bá ở một bên suy đoán nói.
Long Huyết:
Long Huyết rất muốn mắng Nhiếp Thiên Bá ngươi đánh rắm, nhưng nếu như nội tâm Vương Khả không có cái mong chờ này, làm sao Huyết Thần Tử có thể yếu đến đáng thương như thế?
Chẳng lẽ, Vương Khả thật sự là một tên tâm thần.
- Đến đây, còn chưa đủ, Long Huyết, lần này ta muốn một tay đánh bọn hắn, ta muốn đánh một trăm!
Vương Khả hô hào với Long Huyết.
Nhiếp Thanh Thanh:
Long Huyết:
Thánh Tử:
Ngươi muốn đánh một trăm? Ngươi chơi hăng hái nhỉ? Thật sự coi đây là võ đài nhà ngươi à?
- Nhanh lên, Long Huyết, nhóm Huyết Thần Tử này của ngươi không được! Ta còn chưa có xuất lực, bọn họ đã gục, nào tiếp tục, nhanh lên!
Vương Khả thúc giục nói.
Mặt Long Huyết tối sầm lại, ngươi thật sự coi bọn họ là đồ giúp ngươi luyện tập hay sao?
Sau khi tức giận, thân hình Long Huyết loé lên một cái.
- Hiu! Trong nháy mắt, Long Huyết xuất hiện ở trước mặt Vương Khả, tốc độ nhanh chóng, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.
- Vương Khả, cẩn thận!
Nhiếp Thanh Thanh kinh sợ cầm kiếm đánh tới.
- Muộn rồi!
Long Huyết quát lạnh một tiếng.
Long Huyết dùng tay vỗ một chưởng vào đan điền Vương Khả.
Đồng thời thao túng vô số Huyết Thần Tử nhào về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Oanh!
Nhiếp Thanh Thanh lập tức bị cản lại.
- Ngươi đánh lén? Long Huyết, ngươi tự tìm cái chết rồi!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Oành!
Một chưởng vỗ lên đan điền Vương Khả, toàn thân Vương Khả run lên, giật mình một cái.
- Không phải ngươi muốn giết ta à? Ngươi, ngươi làm gì vậy?
Vương Khả sững sờ.
Vương Khả không sợ Long Huyết công kích mình, nếu một chiêu của Long Huyết có thể làm mình mất mạng, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm sẽ phản kích, nếu như Long Huyết đánh một chiêu bình thường, sẽ khiến cho tu vi bản thân đề cao, ly hỏa hóa càng tiến thêm một bước.
Nhưng một chưởng này cũng không mạnh, về phần tu vi mình cũng không đề cao. Làm cái gì vậy?
- Vương Khả, có phải đầu ngươi bị bệnh hay không, lực lượng một chưởng này của ta không lớn, là phong ấn chỉ lực, phong ấn tu vi ngươi, làm sao ngươi lại có biểu tình này?
Long Huyết trợn mắt kinh ngạc nói.
Vương Khả:
Dọa ta giật mình, ta còn tưởng rằng ngươi tới hoả táng ta nữa!
Phong ấn tu vi ta? Ngươi nói sớm đi, chẳng trách lực lượng không lớn!
Theo đạo lý, một tên Nguyên Thần cảnh như Long Huyết truyền lực lượng phong ấn vào đan điền Vương Khả, đan điền một tên Kim Đan cảnh hắn đã sớm bị bao vây, phong ấn tu vi mới đúng, nhưng trọc chân nguyên của Vương Khả lại thôn phệ đủ loại lực lượng, lực lượng phong ấn của một chưởng này còn chưa kịp phong ấn Vương Khả, đã bị trọc chân nguyên tiêu hóa.
- Vẻ mặt này của ngươi là gì vậy? Vương Khả, ngươi không sợ sao?
Long Huyết trợn mắt kinh ngạc nói.
Ta phong ấn tu vi ngươi, ngươi trợn mắt hốc mồm làm gì? Sợ choáng váng à?
Vương Khả biến sắc, lập tức thuận tay ôm bụng:
- Á, tu vi của ta, ngươi, ngươi, ngươi... !
Long Huyết giương mắt nhìn biểu lộ thái quá của Vương Khả.
Chẳng lẽ người này thật sự có bệnh? Con mẹ nó, ta hai lần thua ở trong tay loại người này sao? Ngươi cần phải cường điệu như thế không? Còn nữa, thứ ngươi ôm là đan điền sao? Đó là cái bụng!
Đan điền ngươi bị phong ấn, ngươi ôm bụng làm gì?
- Vương Khả, ngươi sao rồi?
Nhiếp Thanh Thanh ở cách đó không xa lo lắng nói.
- Lúc đầu ta có thể đánh bại bọn hắn, thế nhưng Long Huyết không tuân theo quy củ, thừa dịp ta chiến đấu, đánh lén ta! Tạm thời, ta bị phong ấn tu vi, không tiện xuất thủ nữa!
Vương Khả kêu lên.
Long Huyết sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, chỉ với chút tu vi này của ngươi, còn muốn ta đánh lén ngươi? Mẹ kiếp, ta động thủ ở ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhìn thấy à?
- Đáng chết!
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng xuất thủ.
- Lão Nhiếp, ngươi tỉnh táo một chút, đừng xúc động! Ta bên này không có việc gì, mặc dù Long Huyết đánh lén ta, nhưng vẫn rất dễ nói chuyện, cũng không có làm khó ta!
Vương Khả hô hào với Nhiếp Thanh Thanh.
- Oanh!
Nhiếp Thanh Thanh đánh lui mấy tên Huyết Thần Tử, trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
Đã đến lúc nào rồi, ngươi còn bảo ta đừng xúc động? Còn nói Long Huyết dễ nói chuyện?