Giờ phút này, một phần huyết hải bị một đầu hỏa long chậm rãi tách ra, Chu Hồng Y vẫn ở trong long đản, nguyên thần hỏa long bảo vệ xung quanh long đản, không để người tới gần.
- Hồng YI Nhiếp Thanh Thanh lập tức sợ hãi kêu lên.
- Thanh nhi, tại sao nàng trở về lúc này! Đi mau, nàng đi mau đi!
Chu Hồng Y trong long đản sợ hãi kêu lên.
- Đi? Ha ha ha ha, hôm nay ai cũng không đi được?
Long Huyết cười to nói.
- Vương Khả, ngươi còn dám trở về?
Bộ xương khô cũng dữ tợn nói.
- Ngươi là ai?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía bộ xương khô.
- Ngươi nói ta là ai? Làm sao? Lúc này mới qua bao nhiêu ngày, ngươi đã quên ta rồi sao?
Bộ xương khô lạnh lùng nói.
Vương Khả sững sờ:
- Giọng nói của ngươi..., ngươi là Long Cốt?
- Ngươi nói xem?
Bộ xương khô lạnh lùng nói.
- Hả, không phải trước kia ngươi là bộ xương khô màu vàng sao?
Tại sao trở thành màu trắng rồi? Ta nhất thời không nhận ra được!
Vương Khả cau mày nói.
- Còn không phải do ngươi ban tặng, nếu như ta không tự bạo, có thể suy yếu thành như vậy sao?
Long Cốt gào thét nói.
- Thân thể ngươi bị hư nên mới đổi màu sao! Thế nhưng, Long Cốt, ngươi bảo tại ta là sao? Cũng không phải ta bắt ngươi tự bạo!
Toàn bộ quá trình ta đều chưa chiến đấu cùng các ngươi!
Vương Khả nói.
- Ngươi không có sao?
Long Cốt lạnh lùng nói.
- Có sao? Tất cả những thứ này đều là do Phương Sân tính kế ngươi, không liên quan đến ta, ngươi tức giận với ta làm gì?
Ta cũng không có đắc tội ngươi! Người đắc tội ngươi chính là Phương Sân, ngươi nổi giận với hắn đi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi...
Vẻ mặt Long Cốt cứng đờ.
Nhớ lại tất cả chuyện lúc trước, hình như bản thân trở nên thê thảm như thế, thật sự không có quan hệ với Vương Khả, đều là một tay Phương Sân sắp đặt!
- Ngươi suy nghĩ thông chưa? Ta với ngươi không oán không thù, đều do Phương Sân! Ngươi có tức giận thì tìm hắn phát tiết, không chỉ có như thế, thật ra hiểu lầm giữa ta cùng với Long Huyết cũng từ Phương Sân mà ra, nếu không phải là Phương Sân ba lần bốn lượt đi cao ốc Thần Vương, mời ta đến Độ Huyết Tự trấn áp Long Huyết, còn bảo ta mang theo Định Hải Châu đi, thì ta căn bản cũng không đi, đều là Phương Sân hại các ngươi, không liên quan gì đến ta, hai vị, ta thấy hôm nay các ngươi cũng rất bận, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, lần sau, lần sau có cơ hội lại trò chuyện tiếp, ta đi trước đây!
Vương Khả lập tức giẫm lên phi kiếm muốn rời đi.
Long Huyết:
Long Cốt:
Loại lời không biết xấu hổ này, ngươi cũng nói ra được?
- Huyết Thần Tử!
Long Huyết quát lạnh một tiếng.
- Rống!
Trong nháy mắt một đám Huyết Thần Tử phóng tới trước mặt Vương Khả, ngăn đường đi của Vương Khả lại.
- Oanh!
Chỉ thấy Nhiếp Thanh Thanh dùng một chưởng đánh bay Huyết Thần Tử ở bốn phía.
- Có cái gì thì nhằm vào ta này, chuyện không liên quan đến Vương Khả!
Nhiếp Thanh Thanh kêu lên.
- Hừ, không liên quan đến Vương Khả? Nhiếp Thanh Thanh, ngươi đừng tự mình đa tình, so với bắt ngươi, chúng ta càng muốn giết chết Vương Khả hơn!
Long Huyết lạnh lùng nói.
Nhiếp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Vương Khả, đến cùng ngươi đã đắc tội với bọn họ như nào?
- Long Huyết, ta đã nói với ngươi rồi, chuyện không liên quan gì đến ta, tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta không buông thế?
Vương Khả cau mày nói.
- Ngươi nói thử xem?
Long Huyết cười lạnh nói.
- Rống!
Huyết Thần Tử ở bốn phía rít lên một tiếng, bao vây Vương Khả lại.
- Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi, ngươi lại luyện ra nhiều Huyết Thần Tử như vậy?
Vương Khả cau mày nói.
- Hắn đã luyện tất cả đệ tử Ma Giáo Thần Long đảo rồi!
Chu Hồng Y ở trong long đản cách đó không xa trầm giọng nói.
- Luyện tất cả?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Rống, trừ bỏ ta ra!
Một giọng nói lạnh như băng từ trong huyết hải truyền đến.
Xà Vương dữ tợn thò đầu ra.
- Xà Vương? Ngươi thế mà không bị luyện hóa? Là đám người Long Huyết lương tâm phát thiện sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Phi, Vương Khả, lại còn lương tâm phát thiện? Hừ, ta đã nói vận mệnh bi thảm của ta với chủ nhân Long Huyết! Những năm nay, bị ngươi nhiều lần giết hại, ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, gặm xương cốt ngươi, lòng ta có oán hận ngập trời, ta nhiều lần cầu xin chủ nhân, để ta đối phó ngươi, chủ nhân mới thương ta, cho ta cơ hội đối phó ngươi, ha ha ha, thật đúng là trời xanh có mắt, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi đã tự mình tìm tới cửa! Vương Khả, nhất định hôm nay ta phải bắt ngươi nếm thử sự lợi hại độc rắn của ta, ta muốn tra tấn ngươi đau đến không muốn sống, khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Xà Vương dữ tợn quát.
Vương Khả sững sờ:
- Ngươi là bạch nhãn lang, ta cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt!
- Đánh rắm, ngươi hại ta bao nhiêu lần!
Xà Vương quát.
Vương Khả quay đầu nhìn về phía Long Huyết và Long Cốt:
- Xà Vương nói, mà các ngươi cũng tin tưởng?
- Chỉ cần là kẻ thù của ngươi, ta đều nguyện ý cho hắn một lần cơ hội đối phó ngươi!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Không sai, Vương Khả, ta thật đúng là có bệnh, thế mà làm theo Phương Sân! Ta ở chỗ này chờ ngươi không được sao? Ta cần gì phải đi Tử Kinh chứ? Ta ở đây chờ, là có thể khiến ngươi gọi trời, trời không thấu gọi đất, đất không nghe, ha ha ha ha ha!
Long Cốt hưng phấn cười to.
- Các ngươi cho rằng, dựa vào mấy người các ngươi, là có thể tùy ý nhào nặn ta?
Vương Khả khinh thường nói.
- Lại tới rồi, Vương Khả hắn lại tới rồi, Long Huyết, đừng nghe hắn nói bậy, trước kia hắn cũng ở trước mặt ta khoác lác, mấy lần ta đều bị hắn lừa, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, trực tiếp động thủ là được! Hắn đang cố ý làm ra vẻ đấy!
Long Cốt lập tức giận dữ nói.
- Ngươi mới cố làm ra vẻ! Thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao!
Vương Khả trợn mắt nói.
Nhiếp Thanh Thanh:
Chu Hồng Y:
Long Huyết:
Cái này, cái này là Vương Khả chuẩn bị lên cơn sao? Sắp chết đến nơi rồi, lại còn nói khoác mà không biết ngượng?
- Rống, ta tới trừng trị hắn!
Xà Vương gào to một tiếng, đánh về phía Vương Khả.