- Rống, ta tới trừng trị hắn!
Xà Vương gào to một tiếng, đánh về phía Vương Khả.
- Nghiệt súc, ngươi dám!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt.
Long Huyết còn chưa kịp ngăn cản Nhiếp Thanh Thanh, Vương Khả đã vươn tay ra.
- Nhiếp Thanh Thanh, ngươi không cần quản!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh sững sờ.
- Tưởng ta chỉ nói giỡn thôi sao? Đối phó bọn hắn, còn không phải là chơi đùa? Yêu xà nho nhỏ lại dâm mạo phạm ta, hôm nay, ta sẽ để nó biết rõ kết cục khi đắc tội ta! Các ngươi đừng động thủ, để ta tới!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Lúc nói chuyện, Thân Vương Ấn từ trên trời giáng xuống.
- Oanh!
- Rống!
Xà Vương gào to một tiếng, cái đầu rắn to lớn chấn động mạnh một cái, húc về phía Thần Vương Ấn, trong nháy mắt, hai người chạm vào nhau, đánh bay huyết hải chi thủy ở xung quanh.
Nhưng lần này, Thần Vương Ấn không còn lực áp tất cả như trước kia nữa, mà bị cản lại.
Mặc dù Xà Vương đã cố hết sức, nhưng vẫn mạnh mẽ đối phó.
- Ha ha ha ha, Vương Khả, vẫn là chiêu cũ sao? Ngươi vẫn muốn dùng Thần Vương Ấn trấn áp ta như cũ sao? Ngươi đã trấn áp ta một lần, còn muốn tiếp tục nữa? Chiêu thức giống nhau, đối với ta vô dụng, ha ha ha ha!
Xà Vương cười dữ tợn nói.
Nhiếp Thanh Thanh sốt ruột, còn Long Huyết, Long Cốt lại lộ ra một tia cười lạnh nhìn về phía Vương Khả.
Chỉ có ánh mắt Vương Khả là sáng lên, Xà Vương đang ra tín hiệu cho ta sao? Thân Vương Ấn trấn áp qua không ít người, nhưng chưa từng trấn áp Xà Vương, Xà Vương lại còn nói....
- Ngươi biết quy củ cũ, ha ha ha!
Vương Khả cười to nói.
Trong lúc cười to, Đại La Kim Bát bỗng nhiên bị ném mạnh ra.
- Oanh!
- ÁI Xà Vương hét thảm một tiếng. Hiển nhiên cái mũi bị nện đau đớn không cách nào nói rõ.
- Đại La Kim Bát? Hừ! Vương Khả, trừ cái bảo vật này ra, ngươi còn có cái gì?
Long Cốt phẫn hận nói.
Nếu không phải hiện tại Long Cốt vô cùng suy yếu, Long Cốt đã sớm xông tới.
- Rống!
Xà Vương hét to một tiếng, quẫy mạnh một cái.
Oanh một tiếng, Xà Vương tránh thoát Thần Vương Ấn, đánh về phía Vương Khả.
- Thần Vương Ấn! Trở về!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Thần Vương Ấn lập tức bay vào trong tay Vương Khả, lần thứ hai đập tới Xà Vương, Đại La Kim Bát cũng quay về trên tay một cánh tay khác, lần thứ hai bị ném mạnh mà ra.
- Ẩm ầm!
~ Ngao!
Cái mũi Xà Vương lại bị trúng chiêu, hét thảm một tiếng.
Thần Vương Ấn nện xuống, trong nháy mắt đập cho Xà Vương lảo đảo, giống như bị nội thương vậy. Long Huyết, Long Cốt nhìn thấy cảnh tượng ấy đều không đành lòng, Vương Khả chỉ ném mạnh hai cái pháp bảo này Xà Vương thực sự rất thảm!
- Rống!
Xà Vương rít lên một tiếng, rốt cục cũng vọt tới gần, bỗng nhiên hắn bổ nhào về phía Vương Khả, há miệng lớn như muốn nuốt Vương Khả vào bụng.
- Chết đi!
Xà Vương gào to một tiếng.
- Vương Khả!
Nhiếp Thanh Thanh sợ hãi kêu lên.
Bởi vì, nửa người Vương Khả đã bị Xà Vương nuốt mất.
- Thần Vương Ấn, lớn!
Vương Khả hét to một tiếng.
- Oanh!
Thần Vương Ấn đang bay vào trong miệng Xà Vương lập tức biến lớn.
- Răng rắc!
Thần Vương Ấn biến lớn, trong nháy mắt chống đỡ miệng Xà Vương mổ ra, hai bên lập tức bị xé rách ra lỗ hổng thật dài, máu tươi văng khắp nơi.
- ÁI Xà Vương đau đớn hét thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, ngay cả quai hàm cũng rơi. Sau khi đảo lộn một trận, mới khó khăn phun được Vương Khả và Thần Vương Ấn ra. Toàn bộ thân rắn đau đớn đến mức co rút lại.
Miệng rắn bị chống đỡ mở ra, cảnh tượng này nhìn rất đau, sắc mặt đám người Long Huyết, Long Cốt, Nhiếp Thanh Thanh co quắp lại, Vương Khả thắng? Chuyện này, chuyện này là trùng hợp sao?
Dường như độc rắn có tính ăn mòn khủng khiếp, quần áo Vương Khả lập tức bị ăn mòn một mảng lớn, nhìn qua khá là chật vật.
Vương Khả giẫm lên một chuôi phi kiếm, trợn mắt nhìn Xà Vương đang cuộn mình trong đau đớn:
- Đã nói qua với ngươi bao nhiêu lần rồi, đồ vật không thể ăn bậy, nhìn xem, lại xui xẻo rồi? Lần này vẫn còn nhẹ đấy, lần sau ngươi mà nuốt ta vào trong bụng, ta sẽ phá cái bụng của ngươi ra, phi!
Thứ đồ gì! Có bản lĩnh lại đến đây, đừng có cuộn người run rẩy ở kia! Ngươi lừa gạt ai đấy?
- Chủ nhân, miệng ta bị xé, nọc độc của ta thông qua miệng vết thương, chui vào nội tạng của ta, ta mà không trừ độc, sẽ bị chính độc của ta độc chết, thuộc hạ cáo lui, thuộc hạ không cố được!
Xà Vương cuộn mình sùi bọt mép.
Tình cảnh này khiến Long Huyết, Long Cốt, Nhiếp Thanh Thanh đều mở to hai mắt nhìn, Xà Vương cuộn mình run rẩy, là vì trúng độc của mình? Ngươi thật sự xui xẻo!
Xà Vương không ngừng run rẩy lui ra phía sau, rời khỏi huyết hải, tiến vào bên trong núi rừng cách đó không xa chữa thương.
Giờ khắc này, mọi người thấy Xà Vương tập tễnh rời đi, đều lộ ra vẻ cổ quái.
Vương Khả quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh:
- Ta nói rồi, không cần ngươi hỗ trợ, đối phó bọn hắn, chỉ như chơi đùa!
Vẻ mặt Nhiếp Thanh Thanh co rúm lại:
- Chỉ như chơi đùa? Quần áo ngươi đều bị hủ thực rồi! Vừa rồi ngươi còn suýt nữa thì chết, cái này gọi là như chơi đùa sao?
Xà Vương vì trúng độc của mình nên mới như vậy, không phải bị ngươi đánh thương! Hơn nữa đây mới chỉ là Xà Vương mà thôi, ngươi ứng phó Long Huyết giống như vậy sao? Cái tự tin mù quáng này ngươi lấy ở đâu ra?
- Đã nói với ngươi rồi, không có việc gì, ngươi hỏi Long Cốt, hắn có dám tới đánh với ta một trận hay không!
Vương Khả nói.
Mọi người nhìn về phía Long Cốt.
Sắc mặt Long Cốt cứng đờ, ngươi nhìn thấy ta suy yếu, cố ý chọn ta sao?
- Vương Khả? Ha ha, đừng chọn yếu, ngươi thấy ta thế nào?
Long Huyết lộ vẻ dữ tợn.
- Long Huyết, đừng giết chết hắn, để cho ta giết!
Long Cốt lập tức nói.
- Chỉ dựa vào ngươi, Long Cốt, ngươi còn muốn giết ta? Nếu không phải nhìn trên phương diện ngươi là đệ tử Ma Giáo, mấy năm nay ngươi đã sớm chết trong tay ta rồi, phi!
Vương Khả mắng.
Long Cốt vô cùng tức giận, mẹ kiếp, ngươi khoác lác cũng không phân trường hợp sao? Chỉ dựa vào cái công phu mèo ba chân kia của ngươi cũng có thể giết ta?
- Chủ nhân, ta đã trổ lại!