Xà Vương sợ hãi kêu lên.
- Mau nhìn, Xà Vương ở bên kia!
Long Cốt kêu lên.
Chỉ nhìn thấy Long Huyết bỗng nhiên nhìn lại, chỉ một ánh mắt âm lãnh, đã khiến Xà Vương cảm giác mình giống như bị một con rắn độc khủng bố theo dõi vậy, nhưng quan trọng là ta mới là rắn!
- Đại vương, đó là Long Huyết ngươi muốn sao?
Xà yêu ở một bên hỏi.
- Mẹ ngươi chứ! Xà Vương kinh sợ mắng một câu.
Xà Vương quay đầu hoảng sợ bỏ chạy Phía trên Chướng Hải!
Nhiếp Thanh Thanh đang dẫn theo Vương Khả phi hành.
- Nhiếp Thanh Thanh, tự ngươi về Thần Long đảo là được rồi, ngươi mang theo ta làm gì? Công ty Thân Vương của ta còn một đống lớn sự tình chưa xử lý xong đây này! Ta đi Thần Long đảo cũng không có chuyện gì để làm!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ngày ấy, ngươi đã nghe hết ta và Mộ Dung Lão Cẩu nói chuyện?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Híc, không có, ta cái gì cũng không nghe thấy!
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Không nghe thấy?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt, mặt mũi tràn đầy khí thế hung ác.
- Híc, nếu ta nghe thấy thì sao?
Vương Khả hỏi thử.
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt, hít sâu một cái nói:
- Ngươi nghe thấy, vậy ngươi nói xem, ta nên lựa chọn như nào?
- Làm sao ta biết được, nhân sinh của ngươi, ngươi tự quyết định chứ!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Nhiếp Thanh Thanh khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài:
- Ta muốn xin ngươi giúp một chuyện!
- Ta?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng! Ta muốn rời đi một đoạn thời gian, ngươi giúp ta để ý Chu Hồng Y một chút, nếu Tử Bất Phàm tìm đến Chu Hồng Y, ngươi giúp ta... !
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
Vương Khả biến sắc, ngươi nói đùa cái gì vậy, ta giúp ngươi trông trừng Chu Hồng Y phòng ngừa hắn ngoại tình? Ta cũng không bị bệnh tâm thần, gia đình các ngươi mâu thuẫn, tìm ta làm gì?
- Lão Nhiếp, lão Nhiếp, dừng lại, dừng lại! Ta không rảnh, thật sự không rảnh!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nhìn Vương Khả.
- Quan trọng là ta chỉ là một tiểu Kim Đan cảnh, hai người bọn họ là Nguyên Thần cảnh, ngươi không cảm thấy nhờ vả không đúng người sao?
Vương Khả lập tức kêu khổ nói.
- Nghe ta nói hết đã! Đưa phong thư mà thôi, có quan hệ gì đến tu vi chứ?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Hải Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
- Chu Hồng Y sẽ không cho phép ta rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, cho nên, ta chuẩn bị không nói cho hắn, chờ ta đi rồi, ngươi giúp ta nói cho hắn biết! Tốt nhất ở thời điểm Tử Bất Phàm tìm đến Chu Hồng Y, ngươi giúp ta thông báo, như vậy, Tử Bất Phàm cũng dễ hỗ trợ khuyên nhủ Chu Hồng Y! Ta viết phong thư, đến lúc đó ngươi giao cho bọn họ!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Híc, không phải ngươi bảo ta giúp ngươi trông trừng tác phong sinh hoạt của Chu Hồng Y sao?
Vương Khả sững sờ.
- Ngươi? Ngươi chỉ là Kim Đan cảnh, hắn là Nguyên Thần cảnh, ngươi theo dõi hắn làm gì? Còn tác phong sinh hoạt nữa? Tác phong sinh hoạt ngươi mới có vấn đề ấy!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
Vương Khả:
Là ta nghĩ nhiều rồi? Còn nữa, tác phong sinh hoạt ta có vấn đề gì? Đến bây giờ ta ngay cả bạn gái cũng không có, tại sao ngươi lại vu khống ta chứ?
Thời điểm hai người nói chuyện, đã đến Thần Long đảo.
~ Tại sao hôm nay Thần Long đảo lại nhiều sương mù như vậy?
Vương Khả sững sờ.
Nhiếp Thanh Thanh lập tức ngừng lại ở giữa không trung, híp mắt nhìn Thần Long đảo:
- Thần Long đảo dùng Âm Chướng Trận?
- Âm Chướng Trận? Thần thức của ngươi không dò xét được?
Còn nữa, sương mù dày như vậy? Chẳng lẽ lại xuất hiện cái bảo tàng gì?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Thời điểm hai người nghi ngờ.
- ÁI Bỗng nhiên Thần Long đảo truyền đến một tiếng hét thảm.
- Là tiếng kêu của Hồng VY!
Nhiếp Thanh Thanh biến sắc.
Nàng lập tức không chút do dự, bay xuống dưới.
- Á, ngươi xuống dưới, đừng mang theo ta xuống chứ, ngộ nhỡ có người xấu, không phải hai chúng ta cùng xa vào lưới sao, thả ta ra! Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Thời điểm Nhiếp Thanh Thanh muốn thả Vương Khả ra, đột nhiên một bàn tay to lớn đỏ ngòm, mạnh mẽ đánh về phía hai người.
- Không tốt!
Nhiếp Thanh Thanh biến sắc.
- Nhanh, dẫn ta đi!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Nhiếp Thanh Thanh và cái bàn tay đỏ ngòm kia chạm vào nhau, bàn tay màu đỏ nổ nát vụn, nhưng không có tán đi, mà là hóa thành hai mươi tên Huyết Thần Tử, bỗng nhiên bắt được Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh, khẽ kéo.
- Á! Huyết Thần Tử?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Vương Khả muốn thoát đi, đáng tiếc không còn kịp nữa rồi, quá nhanh, trong nháy mắt đã bị kéo xuống phía dưới.
Vừa vào trong sương mù, Vương Khả lập tức thấy một cái huyết hải.
- Oanh!
Nhiếp Thanh Thanh lập tức đánh bay Huyết Thần Tử ở xung quanh, nhưng người cũng đã ở phía trên huyết hải.
Huyết hải có đường kính hai mươi dặm, nhỏ hơn rất nhiều so với Thần Long đảo, nhưng cho dù đường kính hai mươi dặm, cũng cực kỳ khổng lồ.
Giờ phút này, huyết hải đã bao phủ hành cung của Chu Hồng Y, từng tên Huyết Thần Tử dữ tợn nhìn hai người Vương Khả, Nhiếp Thanh Thanh, trên một cái huyết lãng cách đó không xa là Long Huyết đang đứng.
Long Huyết ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh.
- Ha ha ha ha, thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút sức, lúc đầu ta chỉ để phòng Nhiếp Thanh Thanh trở về, không nghĩ ra còn có một cái thu hoạch ngoài ý muốn, Vương Khả, đã lâu không gặp?
Long Huyết ở trên cao, dữ tợn nhìn xuống nói.
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?
Vương Khả lộ vẻ lúng túng ân cần hỏi thăm.
Con mẹ nó, ta nói không đến là không đến, Nhiếp Thanh Thanh cứ nhất định phải dẫn ta tới Thần Long đảo, hiện tại tốt rồi? Dê vào miệng cọp, hôm nay lại phải xui xẻo sao?
- Chu Hồng Y đâu? Ngươi làm gì Chu Hồng Y rồi?
Nhiếp Thanh Thanh đứng ở trên huyết hải trợn mắt nói.
- Ngao!
Đúng lúc này, trong huyết hải truyền đến một tiếng long ngâm, tiếp theo là một ánh lửa ngút trời, trong nháy mắt, một bộ xương khô bị đại hỏa đốt chạy ra khỏi huyết hải, chật vật bắn ra ngoài.
- ÁI Bộ xương khô kêu thảm một tiếng.
Long Huyết vẫy tay một cái, một mảnh huyết lãng nâng bộ xương khô lên.