Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Mộ Dung Lão Cầu ở trung tâm vụ nổ liên tục lùi lại.
Vương Khả ở dưới đã sớm mở to hai mắt nhìn lên bầu trời.
- Cốt táng? Thiên địa đồng tro? Chiêu thức kia, chính là tự mình nổ thành tro cốt? Long Cốt thật sự quá tàn nhẫn?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Bầu trời đầy bụi mù, đây là tro cốt của Long Cốt sao?
Chiêu thức kia và hoả táng của mình có cách làm khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu! Ác với người khác, đối với mình càng ác hơn?
- Ẩm ầm!
Bên trong đám mây hình nấm, sau khi sóng khí trùng kích, chậm rãi bình tĩnh lại.
Điền Sư Trung vung tay lên, một trận gió lớn lập tức thổi qua, thổi tan bụi mù, tro cốt ở bốn phía.
Chậm rãi lộ ra Phương Sân ở trung tâm.
Vừa rồi Phương Sân dựng lên vòng phòng hộ, đáng tiếc vô dụng, vòng phòng hộ vẫn vỡ nát như cũ, chiêu thức đồng quy vu tận của Long Cốt kinh khủng bực nào, trong nháy mắt nổ nát vụn vòng phòng hộ, đồng thời Phương Sân đứng mũi chịu sào, thất khiếu chảy máu, quần áo rách nát, máu me khắp người, hư nhược rơi xuống.
- Bịch!
Mạc Tam Sơn lập tức tiếp được Phương Sân.
- Khu khụ, Long Cốt, ngươi bị bệnh tâm thần à, dựa vào cái gì lúc đồng quy vu tận lại tìm ta! Phốc!
Phương Sân hư nhược toàn thân run rẩy.
- Phương Sân trụ trì, thất khiếu ngươi đều đã chảy máu, bớt tranh cãi đi, hảo hảo dưỡng thương, tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ nỗ lực lần này của ngươi! Ngươi vì chính đạo cũng quá liều đi!
Vương Khả ở một bên an ủi.
Phương Sân trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, con mẹ nó, ta cần ngươi tới an ủi à? Tên tai họa nhà ngươi, vì sao khó giết như vậy chứ?
- Phốc!
Trong lúc Vương Khả an ủi, Phương Sân tức giận lại phun ra một ngụm máu tươi.
Trong không trung, Điền Sư Trung cũng lộ vẻ phẫn hận liếc nhìn Phương Sân và Mạc Tam Sơn, muốn động thủ giáo huấn hai tên lừa gạt người mình, nhưng chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống.
Con mẹ nó, không phải Mạc Tam Sơn thả ra tin tức, Mộ Dung Lão Cẩu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bản thân sẽ tới sao? Nếu không phải Phương Sân ngươi viết thư nói cho ta giết Vương Khả, ta sẽ?
Lần này tới làm gì? Tại sao giết Vương Khả lại trở thành giết Long Cốt? Hai người các ngươi có bị bệnh không!
Nếu không phải thấy hai người các ngươi thảm thành cái dạng này, lão tử đã sớm động thủ giết chết các ngươi.
Điền Sư Trung liếc nhìn Vương Khả cách đó không xa, lại nhìn mấy vạn tu tiên giả vây quanh Vương Khả, sắc mặt trở nên khó coi, bây giờ làm sao giết? Mộ Dung Lão Cầu che chở, mấy vạn tiên môn đệ tử bao vây, ta đi giết Vương Khả, có thể giết chết hay không không biết, nhưng chỉ cần động thủ, sẽ làm hỏng thanh danh của mình.
Nhìn thấy kẻ thù ở trước mặt nhưng không cách nào động thủ, cỗ phiền muộn này, ai có thể hiểu được? Đều do Phương Sân!
- Mẹ ngươi chứ! Điền Sư Trung buồn bực mắng một câu.
Trong lúc nói chuyện, Điền Sư Trung quay đầu, dậm chân rời đi.
- Sư huynh, chờ ta một chút!
Hoàng Hữu Tiên theo sát phía sau.
Trong mắt Mộ Dung Lão Cẩu toàn là nghi ngờ bay xuống dưới.
- Hình như Điền Sư Trung không quá vui vẻ?
Mộ Dung Lão Cẩu cau mày nói.
- Có phải là Điền Sư Trung xuất lực, nhưng kết quả không được công đức tru ma hay không? Toàn bộ công đức tru ma bị Phương Sân nuốt hết?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta không có, không có công đức tru ma! Phốc!
Phương Sân phun máu kêu lên.
- Hả, chẳng lẽ Long Cốt chưa chết?
Vương Khả biến sắc.
- Long Cốt không chết?
Con mắt Phương Sân trừng thật to.
- Tiên thiên chỉ ma đều có thần thông, không có công đức tru ma, khẳng định không chết, nhưng loại tự bạo cấp bậc kia, coi như không chết, cũng gần như yếu đến kinh khủng!
Mộ Dung Lão Cầu cau mày nói.
- Nếu như Long Cốt không chết, có phải sẽ đến trả thù hay không?
Vương Khả cau mày nói.
- Hắn dám! Hắn trả thù ai vậy?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Nói xong, Mộ Dung Lão Cẩu và Vương Khả cùng nhau nhìn về phía Phương Sân và Mạc Tam Sơn.
Đương nhiên trả thù người trù tính lần hành động này!
- Nhanh, mang ta về Độ Huyết Tự, phốc, ta muốn về Độ Huyết Tự, nhanh, phốc!
Phương Sân thổ huyết kích động nói.
- Phương Sân trụ trì, khó có khi đến chơi! Ố chỗ ta chữa thương tốt rồi lại đi?
Vương Khả an ủi.
- Nhanh, đưa ta về Độ Huyết Tự, nhanh lên!
Phương Sân lôi kéo Mạc Tam Sơn kêu lên.
Mạc Tam Sơn lộ vẻ lúng túng, nhưng vẫn gật đầu:
- Được!
- Lão Mạc, ngươi bị tổn thương còn chưa khỏi mà!
Vương Khả ở bên cạnh hỏi.
- Không có việc gì, Mộ Dung lão tông chủ, ta đưa Phương Sân trở về trước, cáo từ!
Mạc Tam Sơn lập tức kêu lên.
Mạc Tam Sơn cũng không dám ở lại nơi này, tin tức Long Cốt không chết dọa người như nào ngươi biết không? Hắn sẽ tìm ta báo thù!
Vừa nói, Mạc Tam Sơn vừa nhịn đau, ôm Phương Sân gần như bị phế lập tức xông lên trời. Nhanh chóng bay về phía chân trời.
Vương Khả xem xét, mấy vị đại lão đã rơi đi gần hết. Đệ tử các đại tiên môn đều vây quanh đây, thì lập tức đứng dậy hòa hoãn không khí.
- Tốt rồi, tốt rồi, các vị, màn tru ma vừa rồi đã kết thúc, cảm tạ chư vị tới tham gia lễ đăng cơ của tiểu biểu ca ta, lễ tế thiên bên kia đã kết thúc, chúng ta tiếp tục uống rượu, hôm nay Vương Khả ta tiếp mọi người không say không về!
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Được!
Đệ tử các đại tiên môn kêu một tiếng tốt.
Mọi người lập tức bao vây Vương Khả tiến đến uống rượu.
Vương Khả và mọi người đi ra, Nhiếp Thanh Thanh lập tức bay đến gần.
- Chỉ sợ lần này là Phương Sân muốn hãm hại Vương Khả? Nếu như ngươi không ở đây, chỉ sợ kết quả... !
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu.
Vẻ mặt Mộ Dung Lão Cấu trở nên cổ quái:
- Ta cũng nhìn ra một chút manh mối, rốt cuộc Vương Khả là thật sự không biết, hay giả bộ không biết?
Nhiếp Thanh Thanh cũng nhất thời nghi hoặc.
- Đừng quản Vương Khả có biết hay không, nha đầu, ngươi nghĩ xong chưa? Nguyện ý bồi tiếp Chu Hồng Y đi đến cuối đoạn đường, hay là nguyện ý buông tay đánh cược, đi Tuyết Ma Sơn thử một lần?
Mộ Dung Lão Cấu cau mày nói.
- Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút!
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.