- À, à!
Phương Sân buồn bực lên tiếng.
Có thể làm sao chứ? Mộ Dung Lão Cẩu ở nơi này, ta còn giết cái rắm à! Chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu! Tên Mạc Tam Sơn này, trở về xem ta xử lý ngươi như thế nào.
- Trời nóng bức như này, ngươi đến cũng đến rồi, đội mũ không thấy nóng sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Mạc Tam Sơn và Phương Sân đồng thời xốc mũ lên.
- Lễ đăng cơ của tiểu biểu ca ta là chuyện vui, các ngươi xụ mặt như này, giống như người khác thiếu tiền các ngươi vậy? Không phải các ngươi đến chúc mừng tiểu biểu ca ta sao? Vẻ mặt tự nhiên một chút!
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
Mạc Tam Sơn:
Phương Sân:
Vương Khả, ngươi làm cái rắm gì mà lắm chuyện vậy, không thấy tâm tình chúng ta không tốt sao? Còn muốn biểu lộ tự nhiên một chút, hiện tại, làm sao chúng ta tự nhiên được?
- Chẳng lẽ, các ngươi không phải đến chúc mừng tiểu biểu ca Vương Khả lên ngôi?
Mộ Dung Lão Cẩu nhíu mày hỏi.
Sắc mặt hai người cứng đờ, nếu tiếp tục cương xuống, có phải sẽ hỏi nữa hay không? Bị ép đến không còn cách nào khác, nên hai người đành phải nặn ra một nụ cười khó coi.
- Đúng rồi, chính là như vậy, hôm nay là một ngày vui vẻ, phải cười xán lạn một chút, đa tạ hai vị đến ủng hộ!
Vương Khả lập tức khách khí cười nói.
Đúng lúc Vương Khả vừa nói hết lời, bên ngoài điện lại truyền tới một thanh âm.
- Ở bên trong, vừa rồi người của ta nhìn thấy Vương Khả, nhanh, vừa rồi có hai người tiến vào, đã gọi là liên minh sát ma, thế mà hành động một mình, bọn họ muốn nuốt trọn tất cả tài vật sao!
Thanh âm của Hoàng Hữu Tiên lập tức vang lên.
- Oành!
Lại là hai tên hắc bào nhân nhảy vào trong đại điện. Hai người này không phải ai khác, mà chính là Điền Sư Trung và Hoàng Hữu Tiên.
Điền Sư Trung và Hoàng Hữu Tiên vừa vào đại điện, đều giật mình đứng ở nơi đó. Chúng ta nhìn thấy cái gì vậy?
Tại sao Mộ Dung Lão Cẩu lại ở đây? Còn nữa, Phương Sân vội vã tiến đến như vậy, căn bản không phải để sớm giết Vương Khả, độc chiếm tài vật của Vương Khả, không phải ngươi muốn giết Vương Khả à? Vì sao lại cười với Vương Khả xán lạn như vậy?
- Không tốt, trúng kế, căn bản không có liên minh sát ma, Phương Sân đang gài bẫy chúng ta!
Điền Sư Trung trợn mắt tức giận nói.
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên nghe thấy thuộc hạ báo cáo phát hiện tin tức của Vương Khả, lập tức chạy đến đầu tiên, một tên đệ tử Kim Ô Tông khác, canh giữ ở vị trí cách đại điện Vương Khả không xa càng lập tức bẩm báo, có hai người mặc hắc bào vừa xông vào!
Hai người mặc hắc bào này là ai? Chắc chắn là thành viên của liên minh sát ma. Đây là muốn nhanh chân đến trước sao?
Bây giờ Vương Khả không có người bảo vệ, một khi động thủ không phải sẽ có hiệu quả ngay lập tức sao? Không nói những tiền tài khác trên người Vương Khả chỉ mười hai viên Định Hải Châu kia đã có giá trị liên thành! Cho dù là Điền Sư Trung cũng thấy thèm số tiền lớn này! Chuyện này muốn bị người khác đoạt sao?
Hai người không chút do dự liền nhào vào.
Thế nhưng vừa vào trong, lại nhìn thấy cái gì?
Bên trong đại điện căn bản không có đánh giết. Vương Khả vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, Phương Sân đứng đối diện với Vương Khả, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện và rạng rỡ. Nhiếp Thanh Thanh, Mạc Tam Sơn, còn có Mộ Dung Lão Cẩu cũng đứng ở bên.
Chuyện này và nội dung trong thư không giống nhau.
Không phải Phương Sân muốn giết Vương Khả sao? Nụ cười rạng rỡ kia là muốn giết Vương Khả sao? Không phải luôn miệng nói Mộ Dung Lão Cấu đã rời đi sao? Các ngươi lại bí mật gặp gỡ ở trong này? Đây là có âm mưu, còn nữa, không phải nói chỉ có rất ít đệ tử tiên môn đến đây sao? Bây giờ bên ngoài có mấy vạn người là có ý gì? Tất cả đều là giả, tất cả đều là giả!
- Không tốt, trúng kế rồi, căn bản không có liên minh sát ma, là Phương Sân đã gài bẫy chúng ta!
Điền Sư Trung trừng mắt giận dữ nói.
- Phương Sân, ngươi dám gạt chúng ta!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt kinh ngạc kêu lên.
- Điền Sư Trung? Hoàng Hữu Tiên?
Đột nhiên Mộ Dung Lão Cẩu sầm mặt lại.
Phương Sân ở một bên sắc mặt cứng đờ, sao các ngươi lại đến vào lúc này? Ta lừa các ngươi cái gì? Chính ta cũng bị lừa! Thế nhưng bây giờ ta phải nói thế nào?
- Mộ Dung Lão Cấu, ngươi trở về lúc nào?
Điền Sư Trung xốc mũ lên lạnh lùng nói.
- Ha ha, ta trở về từ mấy tháng trước rồi! Đến bây giờ ngươi mới biết sao? Còn các ngươi, các ngươi đang làm gì ở đây?
Mộ Dung Lão Cẩu híp mắt nói.
Mộ Dung Lão Cầu không phải kẻ ngu, bỗng nhiên nhiều Nguyên Thần cảnh mặc hắc bào đến đây như vậy, chuyện này còn chưa đủ kỳ lạ sao? Chắc chắn bọn chúng có mưu đồ.
~ Nói cách khác, nửa tháng trước ngươi căn bản không có rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn?
Điền Sư Trung trợn mắt nói.
- Không sai, đó là ta bảo Mạc Tam Sơn thả tin tức giả ra mà thôi, thế mà các ngươi cũng tin, ha ha, các ngươi đều lộ đuôi hồ ly ra rồi?
Mộ Dung Lão Cẩu cười lạnh lừa đám người.
Đột nhiên đám người đều nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
- Mạc Tam Sơn, ngươi và Mộ Dung Lão Cấu đã sớm thông đồng với nhau rồi sao?
Hoàng Hữu Tiên tức giận nói.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ:
- Không, chuyện này, ta không liên quan, ta cũng vừa mới biết thôi!
- Lão Mạc, ngươi không phải khiêm tốn, vốn dĩ lão tông chủ không có rời đi, chỉ ẩn nấp ở trong bóng tối, muốn xem kẻ nào giở trò, lần này ngươi che giấu giúp lão tông chủ là cực kỳ đúng, ngươi xem, kẻ nóng vội đều tự nhảy ra ngoài rồi!
Vương Khả ở một bên phối hợp khích lệ nói.
Mạc Tam Sơn biến sắc:
- Vương Khả, ngươi đừng có vu khống ta, trước đó ta không biết thật - Được rồi, được rồi, người đều đã bại lộ, ngươi sợ cái gì, tại sao ngươi phải sợ bọn hắn trả thù, lần này ngươi vận dụng chiến thuật hợp lý, yên tâm, không ai dám động tới ngươi!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Đánh rắm!
Mạc Tam Sơn sợ hãi kêu lên.
Con mẹ nó, liên minh sát ma xảy ra vấn đề đều là do ta sao? Ai bảo ta không sợ bọn họ trả thù? Ngươi thấy ánh mắt Phương Sân nhìn ta không? Đó là muốn giết chết ta!