Đâu chỉ có Phương Sân mà Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên cũng hung tợn nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
- Làm sao, làm sao, Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, các ngươi còn dám trả thù Mạc Tam Sơn hay sao? Ánh mắt đó là sao?
Các ngươi có tin, Mộ Dung lão tông chủ Thiên Lang Tông ta và Phương trụ trì Độ Huyết Tự không cho các ngươi ra khỏi cánh cửa này không!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả! Ngươi cho rằng ta sợ à?
Điền Sư Trung trợn mắt một cái.
Ngươi là cáo mượn oai hùm sao?
- Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, hôm nay các ngươi tới nơi này có mục đích gì? Liên minh sát ma là có ý gì? Ngươi muốn giết ai?
Quanh thân Mộ Dung Lão Cẩu toát ra từng trận sát khí.
Mộ Dung Lão Cẩu cũng hiểu lầm. Đương nhiên liên minh sát ma là giết tà ma, mà tà ma trong đại điện này chỉ có một người, đó là Nhiếp Thanh Thanh!
Các ngươi muốn giết Nhiếp Thanh Thanh?
Coi như Nhiếp Thanh Thanh nhập ma, chính mình cũng đối đãi nàng giống như con gái, các ngươi tự tìm cái chết!
Sát khí cuồn cuộn đập vào mặt, khiến mặt Điền Sư Trung tối sầm lại. Hôm nay ta trúng kế sao? Phương Sân và Mộ Dung Lão Cẩu hợp tác muốn giết ta?
- Liên minh sát ma là do Phương Sân tổ chức, ngươi hỏi Phương Sân đi, ở đây ta còn có một phong thư, do Phương Sân viết cho ta, không tin, ta cho ngươi xem!
Bỗng nhiên Điền Sư Trung lấy ra một phong tín thư, nói.
Phong thư vừa xuất hiện, Phương Sân cũng không còn giữ được bình tĩnh. Tên Điền Sư Trung này, ngươi không quân tử, vừa ra đã bán đứng minh hữu! Ngươi đường đường là tổ sư khai sơn Kim Ô Tông, sao lại có ý giữ lại chứng cớ chứ?
Không quân tử sao? Phương Sân, ngươi và Mộ Dung Lão Cẩu hợp mưu tính toán ta, còn muốn nói ta sao? Coi Điền Sư Trung ta là kẻ dễ bán rẻ?
- Liên minh sát ma? Phương Sân?
Mộ Dung Lão Cẩu cau mày nhìn về phía Phương Sân.
Phương Sân lập tức tiến lên một bước, đoạt lấy phong thư.
- Bàảnh!
Trong nháy mắt, phong thư bị Phương Sân bóp thành bột mịn.
- Ngươi làm gì vậy?
Điền Sư Trung trừng mắt nhìn về phía Phương Sân.
Tiêu hủy chứng cứ? Có ý gì? Ngươi và Mộ Dung Lão Cẩu hợp mưu, phong thư này căn bản không có tác dụng gì lớn, không chứng minh được cái gì cả, ngươi kích động như vậy làm gì?
- Phương Sân, ngươi làm gì vậy? Tại sao ngươi lại tiêu hủy chứng cứ?
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
Điền Sư Trung sững sờ, tình huống giữa các ngươi là như thế nào? Không phải hợp mưu để tính toán ta sao? Sao hai ngươi lại có ý khác nhau?
Phương Sân bị kẹp ở giữa, sắc mặt khó coi.
- Không, chỉ là, phong thư này... !
Giờ phút này Phương Sân lộ ra vẻ khó xử, không biết giải thích như thế nào.
- Phương Sân ngươi tổ chức liên minh sát ma sao? Ngươi muốn giết đại tà ma nào? Chẳng lẽ, các ngươi muốn giết Nhiếp Thanh Thanh?
Vương Khả ở bên hiếu kỳ nói.
Phương Sân, Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên đều nhìn về phía Vương Khả, đại ma đầu chúng ta muốn giết chính là ngươi.
- Các ngươi muốn giết ta?
Nhiếp Thanh Thanh lộ vẻ khó coi nói.
Mộ Dung Lão Cầu lập tức rút trường kiếm ra.
- Không, không phải Nhiếp Thanh Thanh!
Phương Sân lập tức kêu lên.
- Không phải sao?
Mộ Dung Lão Cầu lạnh lùng nói.
- Đúng vậy!
Phương Sân lập tức nhấn mạnh.
- Vương Khả, ngươi mang Thanh nhi ra ngoài trước, ta hỏi chuyện bọn chúng một chút, rốt cuộc là đại tà ma nào mà phải huy động người mạnh nhất của hai đại tông môn, Độ Huyết Tự và Kim Ô Tông xuất động.
Mộ Dung Lão Cầu lạnh lùng nói.
- Haiz, được rồi! Nhiếp Thanh Thanh, chúng ta đi!
Vương Khả lập tức hối thúc.
Nhiếp Thanh Thanh có chút bận tâm nhìn về phía Mộ Dung Lão Cầu:
- Bọn họ... !
Nhìn thấy đồ đệ chiến tranh lạnh với mình nhiều năm quan tâm mình, Mộ Dung Lão Cẩu vui vẻ nói:
- Đừng lo, bọn chúng không làm gì được ta đâu, chúng ta chỉ trao đổi hoà bình một chút, hừ, nếu thật sự động thủ, ta không dám hứa chắc Điền Sư Trung sẽ chết, nhưng ta bảo đảm, Phương Sân, Hoàng Hữu Tiên đầu một nơi thân một nẻo, đây là cam đoan của tai Phương Sân:
Hoàng Hữu Tiên:
Mộ Dung Lão Cẩu muốn cá chết lưới rách sao? Không giết chết được Điền Sư Trung, còn muốn lấy mạng chúng ta sao? Ngươi, ngươi bị bệnh tâm thần, đã nói cho ngươi biết không phải giết Nhiếp Thanh Thanh. Ngươi còn muốn thế nào nữa?
- Ngươi cẩn thận!
Nhiếp Thanh Thanh quan tâm nói.
- Ha ha ha ha, nha đầu yên tâm, cả Thập Vạn Đại Sơn này, không có ai có thể giết được ta! Các ngươi ở nơi này chỉ làm vướng tay vướng chân ta!
Mộ Dung Lão Cẩu tự tin nói.
Nhiếp Thanh Thanh gật đầu một cái, nhanh chóng cùng Vương Khả đi ra đại môn.
Phương Sân, Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên nhìn hai người sắp rời đi, lập tức thấy sốt ruột, chúng ta muốn giết Vương Khả, sao có thể để Vương Khả chạy chứ?
- Tất cả đứng yên, kiếm của ta có thể không nhận người!
Mộ Dung Lão Cầu dữ tợn nói.
Phương Sân:
Điền Sư Trung:
Hoàng Hữu Tiên:
Mộ Dung Lão Cấu muốn động thủ sao? Bởi vì liên minh sát ma là do Phương Sân mời, cho nên sát khí của Mộ Dung Lão Cầu đối với Phương Sân càng nhiều, Điền Sư Trung không sợ Mộ Dung Lão Cầu, nhưng Mộ Dung Lão Cẩu là một lão già điên, hắn điên lên giết Hoàng Hữu Tiên, không phải bản thân cũng thua thiệt lớn sao?
Lúc này bầu không khí bên trong đại điện trở nên nặng nề quỷ dị.
- Mạc Tam Sơn, ngươi ra ngoài làm gì? Ngươi không thấy bầu không khí trong đại điện căng thẳng như thế nào sao? Ngươi đi làm hoà hoãn lại bầu không khí đi!
Lúc Mạc Tam Sơn muốn rời đi cùng Vương Khả, lại bị đẩy về đại điện.
- Két Vương Khả nhanh chóng đóng cửa đại điện lại.
Thiếu một bước nữa là Mạc Tam Sơn có thể đi ra ngoài, hắn nhìn cánh cửa lập tức biến sắc. Vương Khả, ngươi đóng cửa làm gì?
Ngươi bị điên à, để cho ta ra ngoài!
Mạc Tam Sơn vừa muốn lao ra, lại bị bốn đạo khí tức sau lưng bao phủ toàn thân.
Quay đầu nhìn lại thì thấy bốn người trong điện đều nhìn chằm chằm vào mình.
- Ta, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí! Híc, ta, ta không đi nữa!
Mạc Tam Sơn cứng ngắc nhỏ giọng nói.
Lúc này bốn ánh mắt mới từ trên người Mạc Tam Sơn rời đi.
- Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, liên minh sát ma là cái gì? Các ngươi muốn giết tà ma, là ai?
Mộ Dung Lão Cẩu quát lạnh một tiếng.