Mộ Dung Lão Cầu hung tợn nhìn về phía Vương Khả.
- Có cái gì không dễ lấy!
Tự nhiên Vương Khả không nguyện ý để Mộ Dung Lão Cầu nhúng tay.
Chẳng lẽ đĩa bánh từ trên trời rơi xuống ta còn không ăn?
- Mạc Tam Sơn phụ trách tình báo, hành tung bất định, ngươi có thể tìm được hắn sao?
Mộ Dung Lão Cẩu kêu lên.
Thời điểm Mộ Dung Lão Cầu vừa nói xong, đột nhiên ngoài điện truyền đến một tiếng la lớn.
- Ố nơi này!
- Oành!
Một tên hắc bào nhân nhảy vào đại điện.
Hắc bào nhân này không phải ai khác mà chính là Mạc Tam Sơn đang vội vàng giành công. Bởi vì có Âm Chướng Trận, nên không cách nào dùng thần thức xem xét, trong điện u ám, chỉ nhìn thấy bóng lưng Vương Khả, không thấy rõ hai người khác là ai, thế nhưng, chuyện này không quan trọng, quan trọng là Vương Khả ở đây là được rồi. Lần này, xem Vương Khả chạy đi đâu!
Mạc Tam Sơn nhảy vào trong đó, vốn đang rất kích động, sắc mặt chợt cứng đờ.
- Mộ, Mộ Dung Lão Cẩu? Không phải ngài đi ra Thập Vạn Đại Sơn rồi sao?
Đột nhiên Mạc Tam Sơn sợ hãi kêu lên.
Lần này liên minh sát ma thành lập chính là vì Mộ Dung Lão Cẩu không ở đây, mới muốn tru giết Vương Khả, tại sao ngươi lại trở về? Ngươi trở về, sao không nói với ta một tiếng? Bây giờ ngươi bảo chúng ta làm sao?
- Ha ha, đây không phải là giọng Mạc Tam Sơn sao? Mạc Tam Sơn, chúng ta còn đang tìm ngươi đây, ngươi thế mà tự mình tới?
Ồ, còn mang theo một người bạn, người mặc áo đen theo sau là ai vậy?
Vương Khả ngạc nhiên nhìn người mặc áo đen phía sau Mạc Tam Sơn.
Người mặc áo bào đen khác dĩ nhiên là Phương Sân, hắn vừa vào đại điện, nhìn thấy Mộ Dung Lão Cẩu, mắt lập tức trợn như chuông đồng.
- Mạc Tam Sơn, ngươi gạt ta?
Phương Sân cả giận nói.
Không phải ngươi nói Mộ Dung Lão Cấu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi sao? Đây, đây là có chuyện gì?
- Mạc Tam Sơn? Phương Sân? Ôi, sao hai người các ngươi lại đi cùng nhau!
Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.
Mạc Tam Sơn:
Phương Sân:
Làm sao bây giờ? Chúng ta tới là để giết ngươi.
- Mạc Tam Sơn, trước đừng quản những cái khác, trả tiền đi, một trăm vạn cân linh thạch, nhanh lên, vừa vặn có tất cả mọi người ở đây, trước tiên tính rõ nợ nần đã!
Vương Khả vội vàng nói.
- Ta, ta nợ tiền ngươi lúc nào?
Mạc Tam Sơn tức giận nói.
- Không phải là tiền của ta, là tiền của Nhiếp Thanh Thanh, có phải ngươi nợ Nhiếp Thanh Thanh một trăm vạn cân linh thạch hay không? Hiện tại nàng đã chuyển số nợ này cho ta, khoản tiền kia là của ta rồi!
Vương Khả vội vàng nói.
Mạc Tam Sơn trợn mắt nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh ở một bên.
Tại sao Nhiếp Thanh Thanh cũng ở đây?
Hôm nay là thế nào vậy? Chúng ta chỉ giết Vương Khả mà thôi, làm sao lại xuất hiện nhiều người như vậy?
Mộ Dung Lão Cẩu hung tợn nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ hắn biết rõ mục đích của ta?
- Mạc Tam Sơn, cái pháp bảo lần trước quy ra hai trăm vạn cân linh thạch, ngươi và ta mỗi người một nửa, ngươi nói trở về sẽ đưa cho ta, bây giờ, ngươi đưa cho Vương Khả đi!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
Mạc Tam Sơn hết nhìn Nhiếp Thanh Thanh, lại nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Mộ Dung Lão Cẩu một chút. Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
- Ngươi nhìn ta làm gì? Hắn đang muốn ngươi trả tiền!
Phương Sân buồn bực quát.
Làm sao Phương Sân có thể nghĩ đến, vừa tiến đến đã phải đối mặt với về mặt hung thần ác sát của Mộ Dung Lão Cầu chứ?
Chẳng lẽ hắn đã biết sự tình liên minh sát ma? Hắn muốn ra mặt giúp Vương Khả?
Mộ Dung Lão Cẩu là lão già điên, hắn mà điên lên, làm sao hôm nay ta rời đi được? Nhiếp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Mạc Tam Sơn, Mạc Tam Sơn cũng chạy không thoát! Coi như ra khỏi cái cửa này, bên ngoài có mấy vạn đệ tử tiên môn, Vương Khả gào to một tiếng, chẳng phải thanh danh của ta sẽ bị huỷ sao? Làm sao bây giờ? Còn muốn động thủ không?
- Lão Mạc, ngươi thất thần làm gì, đưa tiền đi! Cũng không phải tiền của ngươi mài!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi dám!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Làm sao? Lão tông chủ, đây là tiền của ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi tự biết trong lòng!
Mộ Dung Lão Cẩu tức giận nói.
- Mạc Tam Sơn, mặc dù ta đã nhập ma, nhưng ngươi thiếu nợ ta là thật, làm sao, ngươi muốn quỵt nợ à?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
Mạc Tam Sơn:
Các ngươi đang chơi trò gì vậy? Ba người, mỗi người nói một kiểu là sao?
Mặc dù trong lòng rất nghi hoặc, nhưng Mạc Tam Sơn vẫn nhanh chóng lấy ra một cái vòng tay trữ vật.
- Đây là một trăm vạn cân linh thạch!
Mạc Tam Sơn đưa vòng tay trữ vật ra.
Chuyện có thể dùng tiền giải quyết, bản thân cũng không nên tìm phiền phức.
- Vậy mới đúng, ta một mực nói lão Mạc, lớn lên có khuôn mặt tài thần mà!
Vương Khả vui vẻ tiếp nhận vòng tay trữ vật.
- Vương Khả, ngươi có thể cầm khoản tiền kia sao?
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
Đó là của cháu ta, ngươi đoạt cái gì? Chỉ cõng một cái oan ức, lại muốn nuốt hết tiền của cháu ta?
Vương Khả cất vòng tay trữ vật vào trong túi quần:
- Tiền của ta, sao ta không thể cầm, nếu không, ngươi hỏi Nhiếp Thanh Thanh một chút, ta có thể cầm số tiền kia không?
Mộ Dung Lão Cấu:
Ta hỏi? Ta không có sĩ diện à!
- Ta cho Vương Khả, chính là của Vương Khả, nơi này có mấy vạn đệ tử tiên môn, Vương Khả cũng phải dùng tiền để chiêu đãi!
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
Chiêu đãi? Cái tiệc đứng rách nát kia đáng giá mấy đồng chứ?
Mẹ nó, Vương Khả, sao ngươi không cần thể diện như thế chứ?
Nhưng nếu ta tranh cãi nữa, cũng tranh không được. Mộ Dung Lão Cẩu chỉ có thể buồn bực gật đầu một cái, đồng thời hung tợn liếc nhìn Vương Khả. Mẹ kiếp, trở về ta tìm Trần Thiên Nguyên đòi lại!
Vương Khả coi như không thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Mộ Dung Lão Cẩu.
Vương Khả quay đầu nhìn về phía Phương Sân:
- Phương Sân trụ trì, tại sao ngươi lại đi cùng Mạc Tam Sơn vậy?
Các ngươi cũng đến tham gia lễ đăng cơ của tiểu biểu ca ta à?
Phương Sân nhìn chằm chằm vào Vương Khả một hồi, ta hẹn một đám người, chuẩn bị chém chết ngươi!
Nhưng bởi vì tên mù Mạc Tam Sơn chỉ đường và tin tức giả Mộ Dung Lão Cẩu không ở nhà, khiến ta căn bản không nói nên lời.