~ Á! Ai vậy, ai dùng cục đá ném ta?
Vương Khả bị cục đá không biết ở đâu ra nện vào, ngã nhào trên đất, hô lên.
Vừa hô lên, sắc mặt hai người bên trong đại điện lập tức cứng đờ quay đầu nhìn lại.
- Vương Khả, ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Ta đã nói, Vương Khả không phải là đồ tốt, còn ở nơi này nghe trộm!
Mộ Dung Lão Cầu lập tức chỉ trích.
Vương Khả nắm lấy cục đá trong tay, nhìn tiểu viện ở đằng sau một chút, thế nhưng không có người! Ai ném ta vậy?
Vương Khả rất muốn đi tìm người làm ra trò đùa quái đản này, nhưng hai người trong phòng đã nổi giận. Bản thân có thể làm sao? Chỉ có thể ứng phó hai người trong phòng trước.
Khu tiệc đứng.
Mạc Tam Sơn nhanh chóng luồn lách, rất nhanh tìm được Phương Sân mặc áo bào đen.
- Tìm được rồi, trụ trì, ta tìm được Vương Khả rồi!
Mạc Tam Sơn kích động nói.
~ Tìm được rồi? Ngươi sẽ không lại nhận lầm chứ? Vừa rồi ngươi đã dẫn ta đi nhìn qua ba tên Vương Khả, kết quả, đều là nhận lầm người, nơi này có mấy vạn người, có mấy tên giống Vương Khả cũng chẳng có gì lạ! Ngươi lại muốn dẫn ta chịu khổ sao?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Không phải, vừa rồi vì không muốn nhận lầm, ta còn cần hòn đá nhỏ ném vào đầu Vương Khả, Vương Khả quay đầu lại, ta đã nhìn rõ ràng gương mặt, chính là Vương Khả, không sai được, chính là đại điện đằng kia, nhanh, nhanh đi, không lát nữa hắn lại chạy!
Mạc Tam Sơn vội vàng nói.
- Thật sao? Tốt, đi mau!
Ánh mắt Phương Sân lập tức sáng lên.
PS; Sau khi kết thúc công việc ở Thập Vạn Đại Sơn, rất nhanh, Vương Khả sẽ phải ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đi gây họa các đại hoàng triều đi qua!
Vương triều Đại Tử! Tử Kinh!
Bách quan cung bái, tiểu biểu ca chính thức tế lễ thiên địa, đăng cơ lên ngôi!
Mặc dù vương triều Đại Tử vẫn dùng quốc hiệu ban đầu, nhưng ở trong lòng vô số dân chúng, giang sơn Vương thị vẫn có chút đến từ bất chính, bởi vì tiểu biểu ca cướp giang sơn của Tử thị, càng cùng gia tộc Tử thị tranh đấu không ít thời gian, vương triều Đại Tử khác với vương triều Đại Thanh và vương triều Đại Chu, con cháu hai cái vương triều kia gần như chết hết. Còn hoàng thất vương triều Đại Tử cũng không có tuyệt hậu, chuyện này dẫn đến trong bách quan vẫn có chút người không quá một lòng nghe theo.
Nhưng trước mắt, có mấy vạn tiên nhân đến xem lễ đăng cơ, khiến tất cả những người còn khúc mắc trong lòng đều biến mất.
Còn có thể cáu kỉnh cái gì? Bây giờ ngay cả vạn tiên cũng đến bái kiến rồi, còn có ai ăn no dửng mỡ đi kiếm chuyện chứ?
Mọi thứ đều cực kỳ thuận lợi.
Vương Khả, cũng không có thời gian tới tham gia lễ đăng cơ, mà bị Mộ Dung Lão Cẩu, Nhiếp Thanh Thanh kéo vào đại điện.
- Híc, vừa rồi không cẩn thận, bị đứa trẻ nghịch ngợm nào đó dùng cục đá đập trúng, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi, cứ coi như ta chưa từng tới!
Vương Khả lập tức lộ vẻ cổ quái nói.
- Vương Khả, tất cả những thứ này đều do ngươi sắp xếp? Hắn đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi, ngươi còn đặc biệt mời hắn đến?
Ngươi càng gạt ta từ Thần Long đảo tới, mục đích là tính kế ta?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nhìn Vương Khả.
Vương Khả lộ vẻ cứng đờ nhìn về phía Mộ Dung Lão Cấu, chuyện này không phải là ngươi yêu cầu sao? Ngươi đẩy lên người ta làm gì?
Mộ Dung Lão Cẩu quay mặt qua chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt kia của Vương Khả, nói đùa cái gì vậy, ta đã ném nắp nồi cho ngươi rồi, còn muốn ta cõng trở về sao?
Thấy thái độ đó của Mộ Dung Lão Cẩu, Vương Khả liền biết, không trông cậy vào hắn được. Cái nồi này lại phải để ta tới cõng!
- Híc, là ta, ta thấy sư đồ các ngươi vì chuyện năm đó mà canh cánh ở trong lòng bao nhiêu năm, có chút không đành lòng, liền quản nhiều thêm một chuyện, Mộ Dung lão tông chủ do ta đặc biệt mời về, trước đó, hắn không biết ngươi ở đây, ta cũng là dụng tâm lương khổ mà!
Vương Khả lập tức nói.
Nỗi oan này không tổn thất gì nhiều, nên Vương Khả cũng không để bụng.
Mộ Dung Lão Cẩu ở một bên cho Vương Khả một cái ánh mắt hài lòng, không tệ, đều là tiểu tử ngươi hiểu chuyện, không uổng công ta trở về che chở ngươi.
Nhiếp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài:
- Ngươi nhọc lòng rồi!
- Việc nên làm!
Vương Khả lập tức lắc đầu.
- Ngày xưa, trong một lần tru ma, ta và Mạc Tam Sơn thu hoạch được một cái bảo vật, quy ra tiền khoảng hai trăm vạn cân linh thạch, ta và hắn mỗi người một nửa, lúc ấy hắn không có sẵn tiền, nói lần sau sẽ trả ta, ta chuẩn bị bảo hắn đưa cho Mộ Dung Lục Quang, hiện tại không cần nữa, tiền đó coi như để cảm kích ngươi, ngươi tìm Mạc Tam Sơn đòi đi, cứ nói ta nói, hắn không dám không đưa!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Hả? Cõng nồi còn có tiền sao?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Cái gì? Ngươi cho Vương Khả một trăm vạn cân linh thạch làm gì?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt kinh ngạc nói.
Vương Khả chỉ cõng một cái nồi, ngươi cho hắn nhiều tiền như vậy làm gì?
- Lúc đầu ta lo lắng ngươi không nhận đứa cháu Mộ Dung Lục Quang này, cho nên làm ra chuẩn bị cho hắn, hiện tại, ngươi đã nhận Mộ Dung Lục Quang, nên ta không cần lo lắng vì hắn nữa, Vương Khả vì thúc đẩy ta và ngươi gặp mặt, mời mấy vạn đệ tử tiên môn đến đây, tất nhiên tiêu phí rất nhiều, coi như cảm ơn Vương Khả đi!
Nhiếp Thanh Thanh thẳng thắn nói.
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức kinh ngạc:
- Không cần, ngươi không cần cho Vương Khả, chuyện không liên quan tới hắn!
- Cái gì mà chuyện không liên quan tới hắn? Không có ai mời Vương Khả hỗ trợ, hắn chủ động hòa giải mâu thuẫn giữa chúng ta, ta không nên cho sao?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Ta... !
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Ta đây là công toi cho Vương Khả một món hời lớn sao?
Mộ Dung Lão Cẩu hung hăng trợn mắt với Vương Khả, để Vương Khả không nhận.
- Một trăm vạn cân linh thạch ở trong tay Mạc Tam Sơn sao?
Tốt, ta đã biết, ta sẽ nhận!
Vương Khả lập tức kích động nói.
Làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung Lão Cẩu. Nói đùa gì vậy, cõng oan ức không cần tiền sao?
- Vương Khả, tiền của Mạc Tam Sơn cũng không dễ lấy, nếu không, ta giúp ngươi lấy về?